Trông vẻ mặt của Thủy An Kiều lúc này đảm bảo là vô cùng đặc sắc, dường như chỉ một giây sau là cô có thể nổi trận lôi đình ngay được, nhưng cuối cùng cô ta vẫn còn chút lý trí, gắng gượng nở một nụ cười mà cô ta tự nhận là xinh đẹp, nhưng thật ra là xấu như điên.
"Chỉ cần em đến được là chị đã vui lắm rồi, sao mà còn nghĩ tới đòi quà em nữa chứ?" Thủy An Kiều cười ha ha, sau đó đánh mắt ra hiệu cho Viên Viên đang đứng bên cạnh.
Viên Viên lập tức hiểu ra, ưỡn cái bộ ngực lép của cô ta lên, cố ý õng ẹo lên tiếng: "Chị An Lạc, sao cái bộ sườn xám này của chị trông quen thế, sáng em đi qua chợ hình như thấy bác bán rau cũng mặc bộ này thì phải."
Câu nói đó của Viên Viên rõ ràng đang châm chọc Thủy An Lạc mặc đồ giống như bà bán rau ngoài chợ.
Thủy An Lạc nhếch môi thong dong nhìn con nhóc kiêu ngạo kia: "Cô Ngụy, Ngụy tổng có biết cô đến đây không?"