"Cô ấy là partner của tôi." Mặc Lộ Túc thản nhiên nói.
Kiều Nhã Nguyễn kiêu ngạo khoác lấy tay Mặc Lộ Túc. Quả nhiên thời buổi này người đàn ông duy nhất có thể trông cậy vào được đúng là chỉ có mình đàn anh mà thôi.
Ý cười trên khóe môi Thủy An Lạc càng sâu thêm, có đàn anh cô còn chưa phải làm gì mà đã thắng trước một hiệp rồi này, cái cảm giác này tuyệt vời thật đấy.
"Ngụy tổng, theo tôi thấy thì Ngụy tiểu thư không những mắt có vấn đề mà ngay cả nhân phẩm cũng chẳng ra làm sao cả. Chẳng lẽ đây là kết quả từ việc mang về giáo dục lại của Ngụy tổng đấy à?"
Giọng nói của Sở Ninh Dực không nặng không nhẹ, khiến Ngụy tổng chỉ có thể xám xịt bước ra từ đám đông, sau đó cười giả lả lấy lòng nói: "Đúng đúng, là tôi dạy dỗ chưa tốt." Nói xong, ông ta quay lại tát thẳng lên mặt Ngụy Viên Viên: "Con đần độn này, tao đã bảo bao nhiêu lần rồi, kêu mày ở nhà ngoan ngoãn học hành sao mày không chịu nghe thế hả."