"Như vậy mới thú vị chứ, không phải sao?" Giang Hạo Trần nhếch khóe miệng, ánh mắt sáng rực nhìn phía trước.
Hắn càng ngày càng có hứng thú với Hoắc Vi Vũ. Cô có thứ còn xuất sắc hơn cả gương mặt của mình, đó chính là niềm kiêu ngạo khó nói thành lời, rất thu hút người khác.
Ánh mắt Trình Dật toát ra vẻ nghiêm túc, sau một phút im lặng, anh ta gửi thêm một tin nhắn: "Xin ông chủ hãy suy xét cẩn thận, tôi thấy Cố Hạo Đình đáng tin cậy hơn Duật Cẩn."
"Tôi tự biết chừng mực, cứ làm cho tốt việc cậu cần làm đi. Không cần gửi tin nhắn nữa, cứ theo kế hoạch mà làm." Giang Hạo Trần ra lệnh.
Trình Dật không còn cách nào, chỉ đành gửi một chữ "Vâng".
Nửa tiếng sau, Hoắc Vi Vũ đã ăn no căng bụng. Cô phải ăn thật nhiều để cơ thể khỏe mạnh, mới có sức đi chiến đấu.
Nếu đã quyết định tự mở công ty thì nhất định phải làm thật tốt.
"Tôi ăn xong rồi, đi thôi." Hoắc Vi Vũ vừa nói vừa xách túi của mình lên.
Trình Dật gật đầu, đưa cô ra ngoài.