Hoắc Vi Vũ ngơ ngác hết nhìn cửa chính lại đến cửa sổ. Cửa chính đóng còn cửa sổ thì mở.
Cô kinh ngạc nhìn Giang Hạo Trần và hỏi với vẻ đề phòng: "Sao anh lại ở đây?"
"Nhớ cô nên tới, lạ lắm à?" Giang Hạo Trần hỏi ngược lại, khóe miệng nhếch lên đầy ma mị.
Hoắc Vi Vũ cảm thấy da đầu tê rần, lần nào gặp Giang Hạo Trần cũng chẳng có chuyện tốt đẹp gì.
Cô lao ra cửa, tay còn chưa chạm vào tay nắm cửa, Giang Hạo Trần đã nhanh như chớp vọt tới chặn trước cửa: "Chạy đi đâu? Tôi ăn thịt cô chắc?"
Hoắc Vi Vũ lùi đến một khoảng cách an toàn mới nhíu mày nói: "Tôi cảm thấy anh không rảnh rỗi đến độ tới đây ôn chuyện với tôi, tôi cũng không có gì vui để nói với anh. Tôi phải ra ngoài ăn cơm, mời anh tránh ra."
Giang Hạo Trần cốc đầu cô một cái: "Ăn, ăn, ăn, chỉ biết mỗi ăn thôi, cô béo lắm rồi đấy biết không?"
Hoắc Vi Vũ gạt tay hắn ra, nói với giọng khó chịu: "Tôi béo mắc mớ gì đến anh, tôi ăn gạo nhà anh chắc? Mau tránh ra."