Bùi Tú khẽ gật đầu với cô để tỏ lòng hữu nghị.
Cậu ta rất đẹp trai, nói đúng ra thì người nhà họ Bùi sinh ra đã rất đẹp. Vẻ đẹp đó không giống vẻ đẹp khiến người khác ngạc nhiên của Hạ Lăng trong kiếp trước mà là một cảm giác bên trong đã đẹp còn đẹp hơn. Nhìn thoáng qua thì cũng không quá xuất sắc nhưng nếu nhìn cẩn thận sẽ thấy mỗi góc độ hoàn mỹ không tì vết. Đó là bộ gen vượt trội của gia đình nhà giàu trải qua sự sàng chọn không biết bao nhiêu đời mới có được.
Nhưng Hạ Lăng không để ý quá nhiều đến chàng trai tuấn tú trẻ tuổi này mà tức giận lườm Bùi Tử Hành: "Sao anh lại trốn tránh tôi?!"
Bùi Tử Hành cũng không đáp lời, chỉ nói với Bùi Tú: "Cậu ra ngoài trước đi."
Chàng trai mặc âu phục màu xám đậm hơi khom người với hắn rồi lui ra ngoài.
Cửa phòng bệnh hơi cũ nát bị đóng lại, Bùi Tử Hành hỏi Hạ Lăng: "Em thấy cậu ta thế nào?"
Hạ Lăng nhíu mày: "Cái gì thế nào?"