Gương mặt của Bùi Tử Hành ảm đạm, hơi nghiêng đầu đi.
Cô nắm chặt những tài liệu kia, trang giấy dày cộm trắng tinh vặn vẹo để lại những dấu vết xấu xí: "Tôi không muốn anh chết…" Cô nói thì thào, nước mắt lăn xuống hai gò má: "Xin anh, đừng như vậy, đừng để tôi cảm thấy anh có thể sẽ rời tôi mà đi bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào…"
Bùi Tử Hành khàn giọng nói: "Con người đều có số của riêng mình."
Cô khóc: "Đó không phải là số mệnh của anh! Bùi Tử Hành, nếu như anh chết, tôi sẽ… tôi sẽ về nhà chính với Lệ Lôi, sinh rất rất nhiều con để cho anh tức chết luôn!" Cô nói năng lộn xộn, hoàn toàn không để ý đến việc lời nói có sơ hở.
Vẻ mặt hắn chấn động, lúc sau bỗng nói khẽ: "Tiểu Lăng, nếu như anh chết rồi thì em phải ngoan ngoan sống với Lệ Lôi, để anh ta bảo vệ em, chăm sóc em, sinh nhiều đứa con, sau này chúng lớn sẽ hiếu thuận phụng dưỡng em."
Lúc này cô mới choáng váng: "Anh nói cái gì?"