"Hửm?" Từ từ mở mắt, Anemachi với cơ thể cứng đờ dần dần tỉnh lại khi nắng từ cửa sổ bắt đầu chiếu lên da cô một lần nữa. Vẫn mặc bộ quần áo từ hôm qua, cô cảm nhận được sự căng thẳng và đau đớn xuất phát từ tư thế ngủ bất tiện của cô từ hôm qua đến tận bây giờ.
"Aaa, mình lại bị thế nữa rồi à?" Nhấc mình dậy khỏi sàn, Anemachi cố gắng suy nghĩ cho đầu óc tỉnh táo. Nhớ lại mình đã nằm trên sàn như thế nào, cô thở dài. "Hự, hôm nay còn có việc nữa, mình phải chuẩn bị thôi."
Đây không phải lần đầu tiên cô ngất xỉu trên sàn và cũng sẽ không phải là lần cuối cùng. Việc này đã trở thành chuyện thường tình kể từ ngày đó và cuộc sống của Anemachi thực sự bị ảnh hưởng bởi nó.
Nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ và trang điểm nhẹ, Anemachi lại rời khỏi nhà với cơ thể mệt mỏi. Cô vội vàng bước đi để không trễ ngày đầu tiên đi làm chính thức.
Mua tạm một chiếc sandwich ở cửa hàng tiện lợi gần đó, cuối cùng cô cũng đến văn phòng đúng giờ. Với mí mắt nặng trĩu và cơ thể mệt mỏi, hôm nay sẽ là một ngày vất vả đối với cô.
"Ồ, Anemachi-san, cậu đến rồi à." Nhận ra sự hiện diện của Anemachi, A-chan, người đã ở đây từ lâu, cất lời chàoo. "Chào buổi sáng, có vẻ cậu đang khá mệt mỏi."
"Chỉ là hôm qua ngủ không đủ giấc thôi ạ." Lắc đầu, Anemachi gạt bỏ nỗi lo lắng của mình. "Dù sao thì, mong rằng hôm nay được chị giúp đỡ, senpai."
Anemachi cúi đầu thể hiện sự lịch sự của mình với A-chan, người sẽ hướng dẫn cô mọi việc ở đây diễn ra như thế nào. Hôm nay cô sẽ cần A-chan giúp đỡ rất nhiều.
"Về mặt kỹ thuật thì... tôi đã làm vài điều vô lý với cậu vào ngày đầu tiên, vậy nên tôi đoán không cần quá lịch sự đâu." Vuốt vuốt mái tóc tím của mình, A-chan chấp nhận cái cúi chào của Anemachi. "Vậy thì cứ theo tôi, tôi sẽ chỉ cậu cách thực hiện mọi việc."
Ra hiệu cho Anemachi đi theo cô bằng cử chỉ tay, hôm nay A-chan trở thành người hướng dẫn cho Anemachi.
"Mặc dù vị trí của cậu là quản lý nhưng cậu vẫn phải giải quyết các thủ tục giấy tờ ở chỗ này hay chỗ kia, đặc biệt là khi chúng tôi thiếu nhân lực. Công việc chính của cậu là liên kết với các talent của chúng tôi để xây dựng cầu nối giữa chúng tôi, Cover Corp và họ. Hãy thảo luận với họ về lịch trình, đưa ra sắp xếp khi cần và lập kế hoạch cho tương lai của họ."
"Để mở rộng tầm ảnh hưởng, cậu phải hiểu rõ về các talent và có mối quan hệ tốt với họ." Ngồi xuống bàn, A-chan đưa cho Anemachi một tập tài liệu cô đã chuẩn bị tối qua. "Trong này có một số thông tin về các talent của chúng tôi. Vì cậu vẫn còn mới nên hiện tại cậu sẽ chỉ xử lý công việc của một trong những talent, chính xác là Sakura Miko. Tuy nhiên, tôi mong sẽ có thêm nhiều talent trong tương lai được cậu quản lý, tất nhiên chúng tôi sẽ cho cậu biết trong trường hợp nó xảy ra.
"Sakura Miko hả..." Lật qua tờ giấy, Anemachi cố gắng tiêu hóa những thông tin cô nghe và đọc qua hồ sơ cá nhân của cô gái tên Miko. Sau khi nghiên cứu trước đó, cô biết rằng Hololive hiện chỉ có tổng cộng ba thành viên, mặc dù cô đã nghe tin đồn về việc công ty vẫn đang tuyển dụng. "Vậy bây giờ tôi có nên đi liên lạc với cô ấy không? Để giới thiệu bản thân và mấy thứ tương tự."
"Chà, để việc đó sau. Hiện tại, công việc chính của cậu là đối phó với tình trạng hỗn loạn đang xảy ra hiện tại." Nhớ đến công việc chưa hoàn thành, A-chan nở nụ cười cay đắng. "Đầu tiên, hãy giúp tôi nhập tất cả các bản in này và chuyển nó thành bản mềm. Cho tôi biết khi cậu hoàn thành."
Và do đó, ngày đầu tiên ở văn phòng của Anemachi bắt đầu với một công việc khá bình thường, đó là đánh vào máy các con số và từ ngữ.
Tổng hợp danh sách các số điện thoại của khách hàng và thông tin tương ứng của họ, trả lời các email xếp lộn xộn mà không hiểu sao không được quan tâm trong nhiều tuần, gọi đến các số quan trọng bị bỏ qua và bị ăn mắng. Mãi đến bây giờ Anemachi mới biết chuyện này nghiệm trọng đến mức nào.
"Tại sao mấy cái này bừa bộn thế, A-chan? Với số lượng người làm việc ở đây, tôi nghĩ chuyện như thế này sẽ không bao giờ xảy ra." Và sau nhận lời chỉ trích khác từ một nhà tài trợ cũng đã bị bỏ qua, Anemachi không thể không hỏi về điều đó. "Cứ như thể không có ai quản lý toàn bộ công ty vậy, có vẻ như đó không chỉ là vấn đề mở rộng..."
Nhớ lại những lời trước đó của A-chan, Anemachi nghi ngờ liệu việc mở rộng công ty có thực sự hỗn loạn thế này không, cứ như toàn bộ đội ngũ quản lý đã đi nghỉ mát và để lại văn phòng trống rỗng vậy.
"Ha, phức tạp lắm." A-chan thở dài và tiếp tục làm việc trong khi trả lời Anemachi. "Một số rắc rối từ các nhà đầu tư đã ảnh hưởng đến chúng tôi, các nguồn nhân lực bị thuyên chuyển trong một thời gian, giờ chỉ còn lại tôi và một người khác phụ trách, và giờ chúng tôi có một đống công việc chưa hoàn thành. Chúng tôi đã chậm tiến độ vài tuần so với dự kiến."
"Tôi hiểu rồi, đó là lý do tại sao chị làm việc quá sức phải không?" Đánh dấu cái tên vì vấn đề đã được giải quyết, Anemachi bắt đầu gọi cho người khác. "À vâng, đây là số của Cover Corp. Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý đâu..."
Và Anemachi biết cô sẽ không dễ dàng rời khỏi địa ngục này.
Thời gian trôi qua, hết tài liệu này đến tài liệu khác được xem xét và biên soạn, Anemachi cảm thấy công việc này như không có hồi kết. Cô ấy đột nhiên hiểu được sự tuyệt vọng và cần được giúp đỡ của A-chan. Ngày đầu tiên đi làm mà đã có một tập hồ sơ chất cao như núi bên cạnh bàn làm việc của cô, điều này có vẻ không ổn chút nào.
Nhưng nhìn sang A-chan đang ngồi im lặng làm việc, Anemachi thở dài và tiếp tục tập trung vào công việc của mình, phớt lờ bầu trời đã tối om bên ngoài cửa sổ.
Nhắn tin cho Suisei và thông báo cô sẽ về nhà muộn, văn phòng bận rộn vẫn tiếp tục như vậy khi một ngày trôi qua.
.
.
.
"Xin lỗi đã để cậu làm thêm giờ vào ngày đầu tiên, có quá nhiều việc phải làm..." Và khi Anemachi đang ghi lại thu nhập tài chính từ các nhà cung cấp hàng hóa và nhà tài trợ, một cốc Starbuck bất ngờ xuất hiện trên bàn của cô. "Cậu có thể trở về nhà sau khi hoàn thành việc này, cảm ơn vì sự nỗ lực của cậu. Tôi sẽ đảm nhận việc của những người khác nên đừng lo lắng."
"Ồ... cảm ơn chị..." Hơi do dự, Anemachi nhận chiếc cốc từ A-chan, nhấp một ngụm cà phê caramel. "Nhưng chị ổn không? Chị không ngủ được một thời gian rồi phải không?"
"Caffeine là tất cả những gì tôi cần." Để xoa dịu nỗi lo lắng của Anemachi, A-chan lại có một yêu cầu nhỏ. "Nhưng vì cậu sắp về, cậu có phiền khi ghé thăm ai đó trên đường đi không? Chính xác hơn là Sakura Miko."
"Hãy coi đây như một cơ hội để biết thêm về cô ấy."
Và trước khi kịp nhận ra, Anemachi đã đứng trước một căn hộ nhỏ.
"Sakura Miko à…" Đứng trước cửa, Anemachi bấm chuông trên tường.
Cô ấy khá lo lắng vì thật ra, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với những người kiểu như người nổi tiếng. Em gái cô vẫn là người mới nên không tính. Tay hơi đổ mồ hôi, cô băn khoăn không biết nên nói chuyện với cô gái lần đầu gặp mặt thế nào. Lịch sự? Hay tiếp cận bằng cách thông thường?
Có vẻ như buổi stream đáng lẽ được lên lịch vào buổi tối của Miko đã bị hủy mà không có thông báo trước, và cô ấy cũng không nhấc máy. Vì vậy A-chan muốn Anemachi kiểm tra xem cô ấy có còn tỉnh táo hay không.
Nhưng mọi thứ vẫn im lặng vài phút sau khi chuông reo.
"Ha, có lẽ cổ đã ngủ rồi. Ngay khi Anemachi định quay lại vào ngày khác, cô nhận ra có gì đó không ổn ở cánh cửa và đưa tay ra.
Đẩy cánh cửa nhẹ nhàng, cô mở được cửa ra mà không có bất kỳ vật cản nào.
"Cô ấy không khóa cửa...?" Do dự, Anemachi quyết định bước vào trong, "Xin lỗi đã xâm nhập tư gia. Tên tôi là Anemachi, tôi là quản lý mới của Hololive, bạn có ở đây không, Sakura Miko?"
Căn phòng khách nhỏ tối tăm, không có người. Ngoại trừ một phòng với ánh sáng lờ mờ phát ra từ khe cửa.
Nhưng khi cánh cửa từ từ mở ra, Anemachi bắt đầu mở to mắt khi khung cảnh trong căn phòng hiện ra trước mắt cô.
Một cô gái tóc hồng đang ngủ yên bình trên chiếc bàn, cô hơi mũm mĩm nhưng cũng rất dễ thương. Căn phòng nhỏ của cô được dọn dẹp gọn gàng, trang trí dễ thương giống như bao cô gái bình thường khác với bức tường màu hồng bao quanh. Trên bàn là một chiếc webcam và những phụ kiện cô dùng để điều khiển avatar của mình.
Tuy nhiên, trên cổ tay đang đặt trên bàn của cô lại có một vết thương sâu do vật nhọn gây ra. Theo sau là một dòng máu đang chảy ra từ động mạch, nhuộm đỏ chiếc bàn màu nâu. Vết máu có màu đỏ nhạt chứng tỏ sự việc xảy ra cách đây không lâu. Nhìn lượng máu chảy nhiều, Anemachi muốn nôn mửa và bỏ chạy khỏi hiện trường. Nhưng biết một mạng sống vô tội đang gặp nguy hiểm trong từng giây phút trôi qua, cô vẫn cố gắng đứng vững.
Và đó là những gì đã xảy ra vào ngày đầu tiên đi làm của Anemachi.