Sakura Miko thích coi mình là một người lạc quan, một trong những người mà khi nhớ đến mọi người sẽ liên tưởng đến sự tích cực và tiếng cười.
Tuy nhiên, cô lại tự cắt cổ tay mình trong nỗ lực vô ích để thoát khỏi nỗi đau và thất bại cô gây ra cho những người xung quanh, thực sự là một điều đáng xấu hổ.
Khi con dao sắc nhọn xé toạc làn da mềm mại của cô, theo sau là chất lỏng sự sống tràn ra trên bàn, cô lạ kỳ thay không hề cảm thấy sợ hãi, như thể cô chỉ đang nhìn một con búp bê tự cắt xẻo cơ thể mình, như thể cô chỉ là khán giả cho mọi thứ xảy ra.
Cơn đau từ con dao bắt đầu ập đến, cảnh báo bộ não về tác hại mà nó gặp phải. Tuy nhiên, cô gái lại phớt lờ nó và tiếp tục làm việc đó, tiếp tục xé nát chính mình.
Điều kỳ lạ là, cô cảm thấy nỗi đau trong lòng như dịu đi khi nỗi đau thể xác chiếm lấy tâm trí cô, cứ như nó đang khuyến khích cô tiếp tục làm điều này vậy.
Và trước khi cô kịp nhận ra, cổ tay của cô đã ở trong tình trạng khủng khiếp, máu vẫn đang chảy ra thành dòng.
Cô đột nhiên cảm thấy buồn ngủ.
Cô nhận ra đây có thể là khoảnh khắc cuối cùng của mình.
'Xin lỗi nhé, suốt thời gian qua mình đã thất bại.'
Và đó là lời cuối cùng cô nghĩ trong đầu trước khi mất đi ý thức và chìm vào bóng tối yên bình. Cô hi vọng thế giới bên kia sẽ tử tế với mình.
"...Hửm?" Mở mắt ra, Miko nhìn thấy trần nhà quen thuộc, trắng xoá và đơn điệu, âm thanh duy nhất cô nghe được là từ chiếc quạt cũ kỹ đang phát ra tiếng lạch cạch.
"…Mọi chuyện chỉ là một giấc mơ thôi sao?" Lẩm bẩm với chính mình, Miko cố gắng lấy lại trí nhớ của ngày hôm qua, tự hỏi liệu mọi thứ có phải sự thật hay không. Đó là lúc cơn đau nhói ở cổ tay phải của Miko bắt đầu cảnh báo cô về thực tại khi cô cố gắng cử động tay mình theo bản năng.
Giờ nhìn lại, cổ tay của cô hiện được băng bó sơ sài với vết máu vẫn còn lộ rõ. Cô nhận thấy bàn tay phải của mình không còn sức và không thể cử động, cơn đau báo hiệu rằng mọi việc vẫn chưa ổn.
"Có vẻ cô tỉnh rồi." Âm thanh của một người phụ nữ nào đó lọt vào tai Miko, rõ ràng mang lại cảm giác mệt mỏi. "Việc xử lý cô khá là rắc rối đấy, cô biết không."
Cô gái đó là một cô gái nhìn khá trẻ, tóc hồng buộc đuôi ngựa, mặc bộ đồ công sở. Khuôn mặt cô tròn trịa và dễ thương, đôi mắt hồng nhìn Miko với vẻ lo lắng và có chút thắc mắc.
"Chị là ai?" Cổ họng khô khốc hỏi, Miko hoàn toàn không nhớ ra người này. "Và làm sao chị vào được nhà tôi?"
Nuốt nước bọt, Miko không nhớ mình từng biết người phụ nữ này trước đây.
"Tên tôi là Anemachi, là quản lý mới được bổ nhiệm của cậu từ Hololive, rất vui được gặp cô." Anemachi tiến tới ngồi lên giường Miko cho thoải mái. "Mặc dù cô đã để lại ấn tượng đầu tiên khá mãnh liệt với tôi, tôi suýt xỉu vì lượng máu chảy ra khi tôi cố băng bó tay cho cô, nên hãy biết ơn nhé."
"Tối qua A-chan cử tôi đến kiểm tra cô và cửa không khóa nên tôi đoán chắc đã xảy ra chuyện gì đó."
"Tôi hiểu rồi." Quay đầu khỏi Anemachi, Miko nhìn xuống tấm ga trải giường, tâm trí vẫn còn hỗn loạn. "Tôi hiểu rồi..."
'Vậy đã có người đã cứu mình khỏi cánh cửa tử thần à... Nhưng đây có phải là điều mình muốn không?' Nghĩ đến bản thân mình, Miko thậm chí còn không biết phải làm gì tiếp theo. Tự sát thêm lần nữa? Cô không nghĩ mình có đủ can đảm để làm điều đó lần thứ hai, vì vụ cố gắng tự sát ngày hôm qua đều bắt nguồn từ cảm xúc tiêu cực đột ngột dâng trào.
Bây giờ nghĩ lại, cô biết việc làm đó thật là ngu ngốc.
'Nhưng... tôi nên làm gì bây giờ?' Nhìn xuống, Miko thấy mắt mình lại ngấn nước, cảm xúc như được giải tỏa sau tất cả những điều cô đã trải qua. Sự phản bội, nỗi thất vọng mà cô để lại, sự ngu ngốc của cô làm rối tung mọi thứ. Tâm trí cô bắt đầu tràn ngập những điều khiến cô đau khổ. 'Mọi thứ đang sụp đổ, cũng chẳng có gì tốt đẹp cả, vậy mình tiếp tục sống để làm gì?'
Khụt khịt mũi khi tâm trí bắt đầu trở nên đen tối, cô suy sụp hoàn toàn. "Oaaaa..." Nước mắt bắt đầu rơi khi Miko lấy gối che mặt, những lời đau buồn theo sau khi cô giải phóng những suy nghĩ bên trong mình. "Tại sao, tại sao...Tại sao tất cả những chuyện này lại xảy ra với tôi...Tại sao tôi lại vô dụng như vậy..."
"Tại sao, hức, tại sao…" Tiếp tục đắm chìm trong đau khổ, tiếng kêu buồn bã và rối bời của Miko vang vọng khắp căn phòng đóng kín. Cô vùi đầu vào gối, khép kín trái tim mình với thế giới, thế giới đã đối xử tàn tệ với cô.
Cô nhớ đến cái gia đình lạnh nhạt mà cô có, cái công ty đã coi cô là một thất bại và cuối cùng thuyên chuyển cô đến Hololive, và cả người đã nhẫn tâm đã phản bội cô đêm qua nữa.
Thế giới thật lạnh lẽo, thật lạnh lẽo và cô cảm thấy mệt mỏi với nó.
Trong khi đó, Anemachi trên giường im lặng nhìn cô gái đang tan vỡ, ánh mắt đầy thương cảm và sự buồn bã. Một cô gái trạc tuổi em gái mình đang ở giai đoạn đau khổ như vậy, thậm chí còn có ý định tự sát, điều đó khiến trái tim cô tan nát theo một cách nào đó. Cô tự hỏi Miko đã trải qua điều gì mà trở nên như thế này.
Anemachi không thể tưởng tượng mình sẽ làm gì nếu chuyện này xảy ra với em gái Suisei của mình.
"Không sao...không sao đâu..." Do đó, Anemachi tiến lại gần Miko, cuối cùng vòng tay qua người Miko và úp đầu Miko lên ngực cô. "Hãy để mọi chuyện ở lại quá khứ đi, giờ mọi thứ ổn rồi."
Cô không biết Miko đã trải qua những gì, nhưng ít nhất cô có thể mang đến cho Miko sự an ủi nào đó.
Ngón tay Anemachi luồn qua mái tóc hồng của Miko, vuốt từ từ nhưng đều đặn, giống như một người mẹ an ủi con mình khỏi những điều tàn nhẫn đã trải qua. Miko, người vẫn trong vòng tay Anemachi nhưng trái tim lại từ chối hơi ấm mà cô vô cùng khao khát, cố gắng thoát khỏi vòng tay Anemachi nhưng không thành công do cơ thể vẫn còn yếu ớt.
"Đ-để tôi yên, hức, hức, thả tôi ra" Miko vẫn đứng trên đầu
Vẫn úp đầu lên ngực Anemachi, Miko nói: "Chị không biết gì về tôi, chị không biết tôi đã trải qua những gì, đây chỉ là ngày đầu tiên chị gặp tôi."
"Tôi không xứng đáng nhận được bất cứ điều gì từ chị, tôi cũng không thể tin tưởng chị sẽ giúp được tôi."Với đôi mắt đẫm lệ, Miko chỉ muốn ở một mình. "Chỉ cần, làm ơn để tôi đi..."
"Làm ơn..." Lặp lại lần nữa, nước mắt của Miko tiếp tục rơi xuống áo của Anemachi, khiến Anemachi có chút khó chịu. Tất nhiên cô ấy không quan tâm đến điều đó bây giờ.
"Quả thực, tôi không biết nhiều về cô." Vẫn ôm chặt Miko, Anemachi không có ý định để cô gái tội nghiệp này yên. "Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không thể đem lòng tốt của mình cho những người cần nó."
"Hơn nữa, thật tội lỗi khi để một cô gái dễ thương như cô ở trong tình trạng này một mình." Khuôn mặt nở nụ cười, Anemachi tiếp tục truyền hơi ấm cho cô gái ấy, như cô đã từng làm mỗi khi Suisei suy sụp. "Cứ cho là tôi thích ôm những cô gái dễ thương đi nhé, haha."
Tự nhiên bật cười, Anemachi tiếp tục an ủi cô gái yếu đuối, đồng thời dành cho cô ấy thời gian và tình cảm cô thật sự cần cùng nụ cười của một người mẹ trên mặt. Đôi khi mọi người chỉ cần một chút thời gian và sự vỗ về, điều mà một số người thường không có được.
Mặt khác, Miko nhận ra Anemachi sẽ không để cô đi và cuối cùng từ bỏ ý định, chấp nhận những cái ôm từ Anemachi và tiếp tục giải tỏa cảm xúc dồn nén của mình. Sau tất cả những điều tồi tệ đã xảy ra, trong thâm tâm cô biết mình muốn ai đó lắng nghe suy nghĩ của mình, ngay cả khi người này hoàn toàn xa lạ.
Tiếp theo đó là sự im lặng yên bình, thỉnh thoảng có tiếng khịt mũi. Việc này kéo dài được nửa giờ thì cô nàng tóc hồng cuối cùng cũng ổn định cảm xúc khi tiếng sụt sịt của cô biến mất. Đôi mắt vẫn ngấn nước, cô cố tập trung suy nghĩ để nói chuyện với cô gái trước mặt mình.
"...Cảm ơn." Dụi dụi mắt, Miko bày tỏ lòng biết ơn với cô gái kia sau khi bình tĩnh lại. "Ưm..., thả tôi ra bây giờ được không? Tôi nghĩ tôi ổn rồi..."
"Chắc chắn rồi." Nói xong, Anemachi buông tay khỏi người Miko, để Miko nằm lại trên giường. Mái tóc dài rối tung xoã ra khắp giường, bàn tay bị băng bó nhắc nhở mọi người về chuyện vừa xảy ra đêm qua. Lau đi nước mắt còn sót lại bằng tay trái, Miko quay đầu về phía Anemachi.
"Tên chị là Anemachi, phải không? Cảm ơn chị đã ở bên tôi và cứu mạng tôi. Hiện tại tôi cảm thấy...tốt hơn. Xin lỗi vì đã để chị chăm sóc tôi trong tình trạng này." Bây giờ đã bình tĩnh, Miko bằng cách nào đó đã tập trung được sức mạnh để nở nụ cười trên môi khi đối mặt với Anemachi. "Và cũng xin lỗi đã để chị nhìn thấy khía cạnh này của tôi, thực sự xin lỗi về điều đó."
"Không sao đâu, ai cũng có lúc yếu lòng mà." Lắc đầu, Anemachi đứng dậy khỏi giường khi biết Miko đã bình tĩnh lại. "Để tôi mang thứ gì đó cho cô, chắc cô đói lắm rồi."
"Tôi sẽ nấu món gì đó nhẹ nhàng cho cô, nên hãy cho tôi chút thời gian."
Khi nghe tiếng bước chân rời khỏi phòng và tiếng cửa đóng lại, Miko cuối cùng cũng được ở một mình một lúc, mắt nhìn chằm chằm cánh cửa đóng.
'Anemachi hả... Nghĩ thầm, Miko loại bỏ suy nghĩ đó khỏi đầu khi cô nằm trên giường. Cô muốn nghỉ ngơi một chút.
'Tôi tự hỏi liệu tôi có thể tin tưởng chị không.'