"Thả em ra ngoài có mà lại đi trêu ong ghẹo bướm à! Lôn Côn là sao đây? Giang Hạo Trần là thế nào? Lâm Thừa Ân, Ngụy Ngạn Khang, Duật Nghị, rốt cuộc còn bao nhiêu tên đàn ông mà tôi không biết? Hoắc Vi Vũ, em không thể để tôi yên tâm chút sao?" Cố Hạo Đình nghĩ đến Lôn Côn với Giang Hạo Trần là lại cau mày bực tức.
Hắn đang ghen sao? Thật đáng yêu.
"Có anh rồi, em còn vừa mắt ai được nữa." Hoắc Vi Vũ cười nói.
Câu nói này làm Cố Hạo Đình ấm lòng hơn nhiều, ánh mắt nhìn về phía cô cũng thêm nét dịu dàng.
"Qua chỗ tôi làm việc đi, làm lính cần vụ của tôi." Cố Hạo Đình nghiêm túc đề xuất.
"Lính cần vụ?" Hoắc Vi Vũ gật gù, nhìn hắn rồi bảo: "Em muốn quay lại học tiếp nghề y, như vậy em sẽ có cơ hội trở thành bác sĩ quân y, quang minh chính đại ở bên anh."
"Sao em cứ phải trái ý tôi bằng được thế hả?" Cố Hạo Đình siết chặt eo cô hơn một chút.