Vương Tình Sở một vẻ kênh kiệu lả lướt trở về chỗ ngồi của mình, Lâm Triệt chỉ có thể nhìn theo bóng dáng cô ta mà tức giận, hai tay cô bất giác nắm chặt nhau.
Du Mẫn Mẫn không nghĩ Vương Tình Sở có thế nói năng kiêu ngạo như vậy, dù sao tuổi đời và tuổi nghề đều còn non trẻ nhưng lại không biết khiêm tốn.
Lâm Triệt cười lạnh: "Panda Tv là giải thưởng lấy kỹ năng diễn xuất làm tiêu chí hàng đầu mà còn muốn so sánh người hậu thuẫn? Thật là...."
Du Mẫn Mẫn kiềm tay Lâm Triệt lại: "Tạm thời đừng nóng nảy, em cứ để chị đi hỏi thăm một chút xem đã."
Nhìn Du Mẫn Mẫn rời khỏi chỗ, Lâm Triệt ngồi một mình tựa lưng vào ghế, lại nghe được tiếng bàn tán xung quanh.
"Xem ra giải dành diễn viên mới xuất sắc nhất lần này là thuộc về Vương Tình Sở chắc rồi!"
"Nhưng Lâm Triệt cũng đâu có kém gì?"
"Thật ra tôi biết Vương Tình Sở và ban tổ chức của Panda TV đã thông đồng với nhau rồi, họ còn gặp nhau vài lần nữa cơ!"
"Trời ạ, bảo sao cô ta lại tự tin như vậy! Một người mới vào nghề mà lại có khí chất tin bước lên thảm đỏ, hoá ra là thông đồng với ban tổ chức! Nếu thế thì Lâm Triệt kia không phải quá đáng thương sao?"
"Ai da, biết làm thế nào được!"
Tuy rằng Lâm Triệt từ đầu cũng không hy vọng quá nhiều về khả năng đoạt giải, nhưng lúc này cô đúng là rất khó chịu. Nếu thua vì không đủ năng lực, cô nhất định sẽ tâm phục khẩu phục, nhưng mà rõ ràng đối phương chơi xấu và còn cố ý khiêu khích như vậy, cô thật sự không thế vui nổi mà.
Trên thế giới luôn tồn tại thứ gọi là 'bất công', mà trong giới giải trí thì sự bất công còn là điều hiển nhiên, Lâm Triệt chỉ không cam tâm khi chính cô phải chịu đựng việc bất công này! Nếu có năng lực thì tại sao lại không cạnh tranh bằng chính thực lực và kỹ năng diễn xuất!
Thỉnh thoảng Vương Tình Sở cô ý quay đầu lại, khi chạm phải tầm mắt của Lâm Triệt thì cố tình nhướng mày lên, biểu lộ vẻ đắc ý.
Lâm Triệt chỉ có thể tập trung nhìn về phía trước, yên lặng hít một hơi thật sâu.
Từng giải thưởng đều được xướng tên, lần lượt các diễn viên, nhà sản xuất, nhà biên kịch, nhà biên soạn âm nhạc, vân vẫn đều tuần tự lên nhận giả... Đôi mắt Lâm Triệt vẫn nhìn lên sân khấu, cô nghĩ đến khoảnh khắc công bố giải diễn viên mới xuất sắc nhất thì trong lòng hơi trầm lại.
Lúc này Vương Tình Sở lại quay đầu về phía sau, khẽ cười nhìn Lâm Triệt: "Không cần mong đợi như vậy đâu, chắc chắn giải thưởng sẽ là của tôi! Thật xui cho cô, ai bảo người lần này cô gặp lại là tôi chứ? Thôi lần sau cố gắng lên nhé!"
Vương Tình Sở làm điệu bộ che miệng cười duyên: "À tôi quên mất, giải thưởng cho diễn viên mới chỉ có một lần, sang năm thì cô đầu phải người mới nữa!"
Lâm Triệt nhìn Vương Tình Sở, dứt khoát trả lời: "Ít nhất tôi chính là dựa vào thực lực, chưa từng nghĩ đến việc dựa và hậu thuẫn."
"Ha, hậu thuẫn cũng là một loại thực lực đấy, đặc biệt là ở trong giới giải trí này. Nhưng nhìn bộ dáng của cô mà xem, cũng thừa biết ở phương diện này cô không thể thắng được tôi!" Vương Tình Sở kiêu ngạo trả lời.
Cô ta vừa dứt lời thì người dẫn chương trình đã lên tiếng: "Năm nay giới giải trí xuất hiện rất nhiều diễn viên mới, trẻ và tài năng, đặc biệt trong sáu tháng đầu năm đã góp mặt liên tục trong nhiều bộ phim, đến sáu tháng cuối năm dự kiến sẽ mang nhiều kinh hỉ hơn nữa, nhiều tác phẩm trong đó được đánh giá rất cao và có tần suất người xem cao ngất ngưỡng!"
"Cho nên bây giờ, chúng ta sẽ điểm qua các gương mặt sáng giá cho đề cử lần này!" Người dẫn chương trình dõng dạc lên tiếng.
Màn hình Led trên sân khấu hiện lên hình ảnh các diễn viên được đề cử, người khách mời trao giải đã tiến lên phía trước, tiếp lời của người dẫn chương trình: "Không biết chủ nhân của giải nữ diễn viên mới xuất sắc nhất sẽ là ai đây? Là Vương Tình Sở? Là Cố Ninh Ninh? Là Tư Đồ Tinh? Hay là Lâm Triệt?"
Anh mặt của các khán giả ở trường quay đảo một vòng tìm kiếm các cô gái vừa được xướng tên, hai trong số các cô gái ngồi ở vị trí khá khuất tầm nhìn, gương mặt họ cũng không có biểu cảm gì đặc biệt.
Lâm Triệt thì cứng đờ cả người, cô thật sự không quen bị người khác nhìn chằm chằm như vậy, còn Vương Tình Sở thì tràn đầy tự tin ngước nhìn về phía trước, vẻ mặt cực kỳ cao ngạo.
Vị khách mời tiếp tục nói: "Người đoạt giải nữ diễn viên mới xuất sắc nhất lần này là.. Lâm Triệt!!!"
Lỗ tai Lâm Triệt cứ như lùng bùng, khoảnh khắc cô nghe tên mình được xướng lên thì giật mình kinh hồn. Cô cứ ngồi thừ người tại ghế, không động đậy, đến khi mọi người xung quanh gọi và chạm vào thì cô mới hoàn hồn, vội vàng đứng lên.
Đáy lòng Lâm Triệt vẫn còn hoảng hồn, ánh đèn chiếu vào làm cô rất chói mắt, hơi nhíu mày, cô bước lên sân khấu nhận cúp từ tay vị khách mời.
Vương Tình Sở ở dưới khán đài đang định ngồi dậy, nhưng lúc nghe được tên người đoạt giải thì mặt cô ta đã tái mét.
Lâm Triệt ở trên sân khấu, khi nhận cúp thì không khỏi kích động, cô bước đến trước micro, cười nói: "Cảm ơn ê-kíp của phim Kiếm Tình', cảm ơn đạo diễn đã cho tôi cơ hội đến với vai diễn quan trọng như vậy, cảm ơn các đàn anh đàn chị trong đoàn phim đã giúp tôi học hỏi được rất nhiều điều, thật sự cảm ơn mọi người..."
Vương Tình Sở đã không thể nghe nổi câu nào nữa, cô ta lập tức đứng dậy hung hăng bỏ ra ngoài, mặc kệ ánh mắt soi mói của người khác. Cô bước ra dãy hành lang bên ngoài đi khắp nơi, cuối cùng đã tìm thấy Trần tổng.
Cô ta điện tiết hô lên: "Ông làm cái gì vậy hả? Rõ ràng ông đã nói giải thưởng này sẽ thuộc về tôi? Sao lại thành ra như thế này... Ông dám gạt tôi, ông muốn chơi khăm tôi sao?!"
Cô ta quả thật tức chết người, lúc đầu mạnh miệng như vậy mà giờ phải ê chề về ra tay không.
"Tôi... tôi cũng không muốn đâu, tôi thật sự đã viết tên của cô lên tờ giấy kết quả, mặc cho những người khác đều đánh giá Lâm Triệt vượt trội hơn, nhưng tôi vẫn ủng hộ cô, nhưng mà hôm nay..."
Trần tổng bất đắc dĩ nói: "Chỉ có thể nói một câu, người hậu thuẫn cho Lâm Triệt thật sự rất có quyền lực, tôi cũng không làm gì được..."
Vương Tình Sở trợn mắt: "Cái gì?!" "Thật sự thì chuyện này chỉ có thể như vậy, tôi không ngờ người chống lưng cho cô ta lại là một nhân vật lớn như vậy, nhưng tôi đã chọc phải người không nên đụng đến rồi, tôi muốn giúp cô cũng không được."
Trần tổng ngậm ngùi nói tiếp Vương Tình Sở nghe xong thì chết lặng người, gương mặt vì tức giận mà méo mó vặn vẹo.
Không lâu sau đó thì Lâm Triệt đã bước xuống khán đài, cô nhìn thấy Du Mẫn Mẫn thì liền kinh ngạc nói: "Em thật sự không ngờ mình lại đoạt giải, trời ạ, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?"
Du Mẫn Mẫn cười nói: "Xem ra là vẫn còn có công bằng!"
Lâm Triệt gật gật đầu thật mạnh, gương mặt không thể che giấu được vẻ hạnh phúc.
Du Mẫn Mẫn tủm tỉm cười: "Nhớ phải mời mọi người một bữa hoành tráng đấy."
"Đương nhiên rồi ạ, em nhất định sẽ mời một bữa thật lớn, hì hì!" Lâm Triệt cười tít mắt nói.
Lễ trao giải nhanh chóng kết thúc, Lâm Triệt bước ra ngoài thì nghe tiếng di động reo lên, là Cố Tĩnh Trạch gọi tới.
Cô vội vàng nghe máy: "Cố Tĩnh Trạch!"
Nghe thấy giọng nói vui vẻ của cô, Cố Tĩnh Trạch chỉ điềm tĩnh cười cười: "Kết thúc rồi sao?"
Lâm Triệt: "Ừ, vừa xong."
Cố Tĩnh Trạch nhẹ nhàng đáp: "Tôi ở ngoài chờ em, mau ra đi."
Lâm Triệt: "A, thật sao?"
"Đương nhiên, em đoạt giải chẳng lẽ không nên mời tôi một bữa cơm sao?" Cố Tĩnh Trạch cười nói.
Lâm Triệt cười rất tươi: "Được được, đương nhiên là mời rồi!"
Cô cúp máy rồi vội đi ra ngoài, quả nhiên Cố Tĩnh Trạch đang đậu xe chờ cô. Cô lên xe, lập tức hào hứng khoe anh chiếc cúp vừa nhận.
Cố Tĩnh Trạch cười nói: "Chúc mừng em."
Lâm Triệt hí hửng kể lại: "Lúc ấy tôi còn thấy có chút kỳ quái, tất cả mọi người đều nói Vương Tình Sở có người hậu thuẫn rất lợi hại, nên chắc chắn giải thưởng sẽ thuộc về cô ta. Ai ngờ cuối cùng người khác lại đọc tên tôi!?"
Cố Tĩnh Trạch cười cười: "Chứng tỏ em quen biết người lợi hại hơn."
Lâm Triệt mờ mịt hỏi: "Cái gì?"
Cố Tĩnh Trạch không nói gì thêm, chỉ khởi động xe: "Đi thôi, em mời tôi ăn cơm đi."