Tại biệt thự của Lâm gia.
Lâm Lị đang xem trực tiếp truyền hình lễ trao giải Panda TV, lúc nhìn thấy Lâm Triệt lên nhận giải thì nét mặt cô ta sa sầm tức giận.
Hình ảnh từng ánh đèn chói loá rọi vào Lâm Triệt từ lúc bước lên sân khấu cho đến khi cô rời khỏi và được các phóng viên cũng như đồng nghiệp vây quanh chúc mừng, đúng thật là đã chọc mù mắt Lâm Lị.
Lâm Lị hừ lạnh một tiếng, tức giận cầm tách trà ném xuống đất bể tan tành: "Sao Lâm Triệt lại đoạt giải cơ chứ!?"
Hàn Thái Anh ở bên cạnh tức thì trấn an: "Được rồi, giờ chẳng qua con nhỏ đó có Cố Tĩnh Trạch chống lưng nên mới có thể được vậy, khi nào con chính thức gả vào Tần gia thì sẽ không thua nó."
Lâm Lị cắn răng, cô ta quả thật từng nghĩ nhưng mà... Cố gia vốn dĩ không cùng đẳng cấp với Tần gia, đem so sánh chả khác nào một trời một vực, càng nghĩ thì càng vậy, tức.
...
Lúc này, Cố Tĩnh Trạch đã dẫn Lâm Triệt đến một nhà hàng lớn. Vừa đến cửa thì Lâm Triệt thốt lên cảm thán: "Whoaaa, chỗ này sang trọng, anh thật sự muốn tôi mời anh ăn ở đây sao?"
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô, đáp lại: "Hôm nay em đoạt được một giải thưởng lớn, chẳng lẽ không nên đế em mời?"
Lâm Triệt bĩu môi: "Nhưng mà tôi không ngờ anh lại chọn chỗ sang trọng như vậy!"
Đây tuy là một nhà hàng chuyên phục vụ các món ăn truyền thống của người Hoa, nhưng được trang bày rất hào nhoáng và lộng lẫy.
Cửa lớn ở đại sảnh được trang trí tráng lệ, phía bên trong có vài người phục vụ đứng cung kính cúi chào.
Không gian ở đây được chia thành nhiều phòng đơn tạo sự riêng tư cho thực khách, mỗi phòng được đặt một tên nho nhã riêng biệt.
Nhân viên phục vụ nhìn thấy Lâm Triệt và Cố Tĩnh Trạch bước vào thì lập tức tiến đến cúi đầu chào hỏi, tươi cười niềm nở, các nữ nhân viên ở đây trang điểm nhẹ nhàng theo phong cách tự nhiên thoải mái, thoạt nhìn cũng đủ biết đã được huấn luyện một cách nghiêm khắc.
"Cố thiếu gia, kia là phòng ngài thường dùng, phòng đó luôn được giữ riêng cho ngài." Người phục vụ lễ phép nói.
Cố Tĩnh Trạch đáp ừ một tiếng với người phục vụ, sau đó vừa dẫn Lâm Triệt tiến vào, vừa nói: "Đồ ăn ở đây rất ngon, em thử một lần sẽ biết ngay, hơn nữa chế biến rất sạch sẽ, cảm giác như được ăn món ăn tại chính nhà của mình."
Lâm Triệt liền nói: "Nếu anh thích hương vị món ăn ở nhà thì cần gì đến nơi sang trọng thế này, hay là về nhà đi, tôi làm cho anh ăn."
Gương mặt Cô Tĩnh Trạch xám xịt: "Chân tay em vụng về như vậy, chờ em làm xong bữa ăn thì chắc tôi phải ăn một đống đồ cháy khét mất."
Lâm Triệt cười hạ hả: "Đầu có... lần trước là ngoài ý muốn thôi mà..."
Dĩ nhiên Cố Tĩnh Trạch không tin cô, ngôiài việc tự bảo vệ sức khoẻ của mình thì anh còn cố tình dẫn cô đến đây vì lý do khác, nhưng cô lại không biết cảm kích, đúng là một cô gái ngốc có EQ quá kém.
Cố Tĩnh Trạch bất đắc dĩ giải thích: "Đây là nơi tôi thường tới, món ăn ở đây rất ngon, em ăn thử sẽ thích ngay."
Anh có một hy vọng muốn nhìn thấy vẻ mặt tán thưởng của cô sau khi nếm món ăn ở nhà hàng này, tựa như muốn chia sẻ với cô những điều anh thích và được cô đồng tình. Khi nhớ ra nơi có đô ăn ngon thì ý nghĩ đầu tiên của anh là dẫn cô đến đây, vậy mà cô lại lầm bầm than thở có vẻ ghét bỏ nữa chứ...
Lâm Triệt theo Cố Tĩnh Trạch vào một phòng đơn, vị trí của phòng này rất đẹp, từ cửa sổ có thể nhìn thấy hồ nước trong vắt bên ngoài.
Cố Tĩnh Trạch nhìn thoáng qua thực đơn và nhanh chóng chọn món, có vẻ như anh đã ăn ở đây rất nhiều lần và quá quen thuộc với các món đặc sản của nhà hàng này. Bất quá, anh gọi đến đâu thì Lâm Triệt rơi lệ tới đó, cô cảm giác như túi tiền của mình đạng bị rút máu quá nhanh...
Thật sự quá đắt đỏ rồi!
Chốc lát sau thì đồ ăn đã được bưng hết lên, ánh mắt Lâm Triệt tức thì sáng lên, quả nhiên các món ăn nhìn rất bày biện rất hấp dẫn. ngon mắt, "Nếm thử đi."
Bất luận ở đâu, Cố Tĩnh Trạch vẫn luôn mang một phong thái ưu nhã, nhìn anh cứ như các chú mèo quý tộc Ba Tư, động tác uyển chuyển nhẹ nhàng thong thả.
Lâm Triệt thì chẳng quan tâm gì lắm đến vấn đề này, cô thấy đồ ăn ngon thì lập tức lấy đũa gắp và nhai ngốn nghiến. Ưm... quả là mỹ thực nha!
Hai gò má của cô bắt đầu căng phồng lên, ăn lấy ăn để mà quên mất cái gì gọi là căn chậm nhai kỹ', cô ăn rất hào hứng vui vẻ.
Cố Tĩnh Trạch vô ngữ nói: "Em ăn từ từ thôi."
Lâm Triệt tức khắc đáp lại: " Ăn vậy mới thấy ngon chứ!"
Cố Tĩnh Trạch khẽ lắc đầu: "Nhưng không tốt cho dạ dày."
Lâm Triệt bướng bỉnh nói: "Ăn kiểu gì thì chả là ăn, nếu để tốt cho dạ dày thì thôi mỗi ngày ăn cháo cho rồi!"
"Chỉ giỏi nói hươu nói vượn." Cố Tĩnh Trạch trừng mắt liếc nhìn cô một cái.
Nhưng không thể phủ nhận, bộ dáng ăn thích chí của cô làm anh cảm thấy rất vui, giống như đạt được một thành tựu gì đó, tựa như được cô khen ngợi thị hiếu ẩm thực của anh vậy.
Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch mang theo ý cười, cứ như vậy mà nhìn cô ăn: "Ăn chậm một chút, đồ ăn dính ở khoé miệng hết rồi kìa."
Anh nhẹ nhàng đưa tay lấy mẩu vụn thức ăn vương trên miệng cô.
"Ăn xong rồi lau miệng một lần luôn thể, anh cũng ăn đi, sao không động đũa gì hết vậy?" Lâm Triệt tuỳ ý hỏi.
Cùng lúc này, Mạc Huệ Linh và đám bạn tiểu thư của cô ta đang bước vào cửa chính của nhà hàng.
Mọi người xung quanh vẫn luôn hâm mộ Mạc Huệ Linh, bởi vì từ nhỏ cô ta đã được qua lại với Cố gia, ai cũng đều biết Cố Tĩnh Trạch và cô ta là một đôi.
Những người tiếp xúc với Mạc Huệ Linh thường xuyên được nghe đủ thể loại lời khoe khoang về mối quan hệ của cô ta với Cố Tĩnh Trạch, nhưng hiển nhiên Cố nhị thiếu gia là một người đàn ông đáng mơ ước, nên mọi người cũng đành chịu.
Từ nhỏ, Mạc Huệ Linh luôn là tiêu điểm chú ý của mọi người, tất cả đều vậy quanh cô ta, cộng thêm việc cô ta và Cố Tĩnh Trạch là thanh mai trúc mã, cho nên địa vị của cô ta ở trong giới thượng lưu khó ai có thể lay động.
Hiện tại tuy Cố Tĩnh Trạch đã kết hôn, nhưng cuộc hôn nhân của anh lại là ẩn hôn, thậm chí cả hôn lễ còn không tổ chức, nên tất nhiên không ai hay biết về việc ở bên cạnh Cố Tĩnh Trạch đã có người con gái khác.
"Huệ Linh, chỗ này sang trọng quá đi, cậu mời ăn ở đây làm chúng tôi ngại quá!" Một người đi chung trong nhóm bạn tiểu thư của Mạc Huệ Linh lên tiếng.
Vẻ mặt Mạc Huệ Linh tức khắc đắc ý, hào sảng nói: "Không sao đâu, chỗ này có một phòng dành riêng cho Tĩnh Trạch, anh ấy thường xuyên đến đây, lần nào cũng ăn ở phòng đó, mọi chi tiêu sẽ do anh ấy thanh toán."
"Whoaaa, Cố Tĩnh Trạch thật là hào phóng với cậu nha, còn cho cậu dùng phòng đặt riêng của anh ấy sao!" Các cô tiểu thư tức thì nhao nhao lên ngưỡng mộ.
"Những thứ này đối với Tĩnh Trạch thì chẳng là gì." Mạc Huệ Linh vừa nói vừa kiêu ngạo sải bước trên đôi giày cao gót, đủng đỉnh bước vào sảnh nhà hàng.
Mấy tiểu thư đi chung liền lên tiếng phụ hoạ: "Cũng phải, đối với Cố gia thì chút tiền này có đáng là gì, chỉ vài giây đã kiếm số tiền gấp nhiều lần, Huệ Linh à, chúng tôi thật sự hâm mộ cậu quá!"
Mạc Huệ Linh cao ngạo ngẩng đầu, nhếch miệng cười.
Nhân viên phục vụ liếc mắt một cái đã nhận ra Mạc Huệ Linh, bởi vì cô ta thường xuyên đến đây cho nên mọi người đều quen mắt.
Nhân viên vội tiến đến chào hỏi: "Mạc tiểu thư."
Mạc Huệ Linh thản nhiên nói: "Vẫn là cái phòng kia, hôm nay có bốn người." Dứt lời, cô ta như ngựa quen đường cũ hướng về phía căn phòng đó.
Đột nhiên, nhân viên phục vụ ngăn cản Mạc Huệ Linh lại, vẻ mặt khó xử, sau đó bất đắc dĩ nói: "Mạc tiểu thư, rất xin lỗi, nhưng phòng đó... hôm nay Cố thiếu gia đang dùng."
"Cái gì?" Mạc Huệ Linh không khỏi ngạc nhiên: "Tĩnh Trạch đang ở trong đó sao? Tôi sẽ vào gặp anh ấy."
Nhân viên lại nhanh chóng cản Mạc Huệ Linh một lần nữa: "Nhưng mà... Cố thiếu gia đang có khách." Mạc Huệ Linh sửng sốt.
Những người theo sau Mạc Huệ Linh dĩ nhiên nhận ra cô ta đang xấu hổ, vội vàng nói đỡ lời: "Thôi, chúng ta dùng phòng khác đi, có lẽ anh ấy đang bàn chuyện làm ăn với khách hàng."
Mạc Huệ Linh chỉ có thể cười gượng, đành đi chọn một căn phòng khác. Nhưng cô ta vẫn ngoái nhìn về phía căn phòng đó, đáy mắt mang theo nghi hoặc.