BỊCH !!
Tiếng động khiến tôi choàng tỉnh giấc. Tựa vào chiếc bàn, tôi vươn người ngồi thẳng dậy. Tôi đưa mắt nhìn quanh và một ý nghĩ nảy ra trong đầu :"Cái quái gì vậy?"
"Bác sĩ Tihn!" Tiếng ai đó đang kêu tên tôi khiến tôi chú ý. Hướng về phía Aim, tôi thấy cô y tá trẻ đang đặt tay lên bàn. Tôi nhận ra giọng nói mà tôi nghe thấy hồi nãy chính là của Aim. Cô ấy đã cố đánh thức tôi bằng cách gõ lên bàn. "Làm thế nào mà bác sĩ có thể ngủ khi bên ngoài giống như sắp chiến tranh tới nơi rồi ấy. Bác sĩ không định ra ngoài giúp đỡ mọi người sao? "
"... Ôi, tôi rất xin lỗi." Tôi cúi xuống để với lấy ống nghe đen yêu thích của mình bị rơi xuống đất hồi nãy. "Tôi chỉ định dùng 10 giây ăn nhanh một bữa thôi rồi sẽ quay lại làm việc. Tôi không biết mình sẽ ngủ quên như thế này."
Aim liếc nhanh thức ăn trong đĩa- chưa vơi đi chút nào cả cả. "Au. Bác sĩ ngủ quên trong khi ăn. Bác sĩ vẫn ổn chứ, có cần nghỉ ngơi thêm không? "
Tôi đứng dậy và đeo ống nghe lên cổ. "Cho dù tôi không ổn, có sốt, tiêu chảy, ngất xỉu hoặc đụng trúng xe tải thì tôi sẽ chẳng thể nghỉ ngơi được, trừ khi là tôi chết." Tôi nhìn Aim đang đứng khoanh tay. "Mà ngay cả khi tôi đã chết, tôi cũng phải tự "đội mồ mà sống dậy" rồi trở lại làm việc."
Aim bật ra một tiếng cười khẽ. "Bác sĩ thật vui tính, giờ hãy ra bên ngoài xem sao!"
Tôi chào kiểu quân đội tạm biệt cô ấy, rồi bước ra ngoài và quay lại từ phòng bếp nhỏ bên cạnh Khoa Cấp Cứu. Tôi đã cố chỉnh lại mái tóc lộn xộn mà lâu rồi không được chăm sóc. Đây là khoảng thời gian tồi tệ nhất kể từ khi tôi được sinh ra. Tôi vừa mới thức cả đêm để kết thúc buổi hội chuẩn mà tôi đã bị giáo sư phê bình khủng khiếp. Ngay sau đó, tôi lại có ca làm buổi sáng và buổi chiều mà chẳng có thời gian nghỉ. Tôi tự hỏi liệu mình có đúng đắn khi tiếp tục con đường nghiên cứu của tôi trong lĩnh vực Y học cấp cứu?
Nhưng cũng chẳng bao lâu nữa là năm cuối cùng của tôi với tư cách là một bác sĩ tại bệnh viện này. Chỉ còn một chút thời gian nữa, tôi sẽ trở về làm việc tại bênh viện ở quê nhà.
-------------
Điều đầu tiên tôi thấy khi bước vào Khoa Cấp Cứu là sự hỗn loạn, tựa như thể có một cuộc nội chiến sắp xảy ra. Một người đàn ông lớn tuổi trên giường cấp cứu được đẩy ngang qua tôi. N"Gap và N"Pin, bác sĩ thường trú đầu tiên và thứ hai đang chạy từ giường này qua giường khác. Hai người khác đang ở trong tình trạng tương tự. Một trong số họ đã chạy tới để nhận bệnh nhân trên giường kia, trong khi người còn lại nhìn thấy tôi và hành động như thể anh ấy thấy Chúa.
"Bác sĩ Tihn, xin giúp với." Wan chính là người lên tiếng.
Tôi vội vã bước đến, Wan đang chăm sóc một người đàn ông trung niên gặp vấn đề về hít thở. Wan là một bác sĩ mới bắt đầu làm việc tại Khoa Cấp Cưú được một vài ngày. Cậu ấy có rất ít kinh nghiệm trong việc xử lý trường hợp cấp cứu khẩn cấp như thế này. Nhiệm vụ của tôi là hướng dẫn và tư vấn cho mọi người trong ca làm việc này. "Trường hợp này là gì?"
"Một người đàn ông 52 tuổi bị hen suyễn. Ông ấy đã dùng thuốc giãn phế quản và thuốc xịt. Ông ấy nhập viên vì cảm thấy mệt mỏi kéo dài hơn 20 phút trước khi đến viện. Các dấu hiệu chức năng sống thu nhận đầu tiên: nhịp tim nhanh, lượng oxy trong máu đạt 94% và âm thanh (thở) khò khè từ hai phổi. Vì thế, em đã yêu cầu chuẩn bị máy xông khí dung. Ông ấy đã xông ba liều thuốc nhưng vẫn thấy mệt mỏi. Tuy nhiên, lượng oxy trong máu vẫn ở mức ổn."
"Đúng vậy, nhưng ông ấy vẫn hít thở không đều." Tôi với lấy ống nghe của mình, lắng nghe tiếng thở. Tôi nghe thấy tiếng thở khò khè từ cả hai phổi và tiếng tim đập rất nhanh "Ông ấy phải sử dụng cơ bụng để thở. Đây là dấu hiệu của suy hô hấp. Lượng oxy trong máu ổn nhưng ông ấy vẫn rất mệt mỏi". "Thưa ông, ông sẽ phải dùng ống thở." Tôi nói với ông ấy và ông ấy chỉ gật đầu vì đã quá mệt để nói. "Chuẩn bị đặt ống nội khí quản. Lấy ống số.7.5 và 10 mg Valium "Triage (Phân Loại Bệnh Nhân) - Chương 1: Loop 1
"Ống 7.5 và Valium" Một y tá nhắc lại yêu cầu của tôi và nhanh chóng đến bộ phận thiết bị. Một y tá hộ trợ chạy đi ấy mặt nạ và bóng thở nhân tạo và lắp chúng vào bình oxy một cách chuyên chuyên nghiệp.
"Wan, mau thực hiện đi, cậu đã từng đặt ống thở trước đây rồi phải không?" Tôi hướng về phía N"Wan đứng gần phía đầu của bệnh nhân.
"Em đã từng." Wan đeo mặt nạ oxy cho bệnh nhân. "Nhưng em vẫn cần anh ở lại và giúp trong trường hợp em không thể hoàn thành.""
"OK, anh sẽ ở đây." Tôi nhìn xung quanh, xem liệu có còn trường hợp nghiêm trọng nào hay không. Nếu ca này là kết thúc, tôi sẽ phải đi xung quanh và xem có giường nào đã ổn và có thể rời khỏi Khoa Cấp Cứu hay chưa. Sau khi thuốc mê phát huy tác dụng, Wan đặt tư thế của bệnh nhân để thấy khoang hô hấp rõ ràng hơn. Cậu ấy đặt thiết bị hình lưỡi liềm vào trong miệng của bệnh nhân và kéo nó lên. Cậu ấy đã làm tốt và dường như thực sự có kinh nghiệm trong việc đặt ốn. Không có gì phải lo lắng cả.
Ba mươi giây đã trôi qua, nhưng cậu ấy dường như không làm thêm gì cả.
" Cậu có thấy dây thanh rõ ràng không?" Tôi hỏi. Bàn tay của Wan bắt đầu run lên.
"Em không thấy gì cả." Trên trán cậu ấy, mồ hôi bắt đầu nhỏ giọt. Vài giây sau, màn hình kêu bíp. Lượng Oxy trong máu của bệnh nhân bắt đầu giảm từ 90 xuống 80 và 70% sau đó.
"Này, mau bóp (bóng bóp) AMBU trước đã." Tôi vội nhắc cậu ấy để giúp bệnh nhân thở lại bằng cách bóp bóng AMBU vì tình hình có vẻ không được ổn cho lắm "Anh cho cậu thêm một cơ hội hoặc anh sẽ tự mình làm."Triage (Phân Loại Bệnh Nhân) - Chương 1: Loop 1
Wan lấy thiết bị ra khỏi miệng của bệnh nhân. Cậu ấy dùng tay áo lau đi những giọt mồ hôi trên trán và đặt mặt nạ lên bệnh nhân một lần nữa.
"Một bệnh nhân bị tai nạn bất tỉnh đang được đưa đến." Tiếng của ai đó đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong Khoa Cấp Cứu. Tôi để ý thấy một nhóm chạy đến với một bệnh nhân trên giường cấp cứu. Một nam thanh niên đặt trên một tấm cáng đỡ cột sống màu cam. Cổ cậu ấy được nẹp và chân phải của cậu ấy được nối lại. Tôi nhìn vào trường hợp bệnh nhân hen suyễn và quay lại cậu ấy. Cuối cùng, tôi thấy N"Pin, bác sĩ nội trú thứ hai chạy về phía bệnh nhân tai nạn, vì vậy tôi cảm thấy yên tâm hơn.
"Wan, đi giúp P"Pin, anh sẽ tự đặt ống thở." Tôi nói với Wan đi giúp đỡ bệnh nhân tai nạn kia trước đã. Tôi sẽ đặt ống thật nhanh rồi đến giúp họ. Cậu thanh niên ấy có lẽ chỉ bất tỉnh nên tim cậu ấy sẽ vẫn đập ổn.
Tôi đeo găng tay và đảm nhận vị tí trí của Wan, giúp để hồi phục lượng oxy trong máu của ông ấy cho tới khi đạt 90% và nhanh chóng đặt ống thở.
Chết tiệt, thật khó để thấy khoang hổng. Đây là một trường hợp khó.
------------
"Tim của bệnh nhân ngừng đập!" Giọng của Pin khiến tôi quay sang phía cô ấy. Bênh nhân tại nạn, tim ngừng đập? Tôi thực sự ước mình có thể giúp N"Pin, nhưng tôi phải hoàn thành ca này (hen suyễn) trước cái đã. Pin rất chuyên nghiệp và tôi biết em ấy có thể cứu được bênh nhân.
Tôi đã mất rất nhiều thời gian với ông chú này. Tuy nhiên, với sự chuyên nghiệp, cuối cùng tôi cũng hoàn thành việc đặt ống trong một lần thử thứ hai dù thật sự rất khó để hoàn thành. Khi tôi kết nối ống với máy thở, tôi đã gọi cho Khoa hồi sức tích cực (ICU) đến nhận phụ trách trường hợp này.
Sau khi trường hợp này đã ổn định, tôi chạy qua trường hợp bệnh nhân bị tại nạn xem sao. Cậu ấy đã được thở oxy. Bây giờ nhịp tim cậu ấy đã trở lại mức ổn. Cậu ấy có huyết áp khá thấp. N"Pin đã báo cáo tình trạng với tôi. Em ấy trẻ hơn tôi một tuổi. Bình thường, em ấy trông rất tươm tất, nhưng ca hôm nay thật hỗn độn và khiến tóc em ấy rối hết cả lên.
"Một nam giới 23 tuổi gặp tai nạn xe máy. Cậu ấy tự ngã xuống. Khi mà đội cứu hộ đến thì cậu ấy đã bất tỉnh. Chức năng sống bình thường, chỉ là nhịp tim nhanh. Khi chúng em thực hiện đánh giá lâm sàng, mạch đập đột nhiên biến mất. Điện tâm đồ vô tâm thu (đẳng điện). Cậu ấy cần 2 chu kỳ bơm (máu) để mạch bình thường trở lại."
"Cậu ấy vẫn còn trẻ, nguyên nhân có thể là gì vậy nhỉ?" Tôi tò mò nhìn vào màn hình máy sốc điện.
"Pin nghĩ nguyên nhân là do sự mất máu. Nhưng không chảy máu bên ngoài. Chỉ chân phải bị gãy còn xương chậu xương vẫn ổn. Phổi cũng tốt. Có thể có chảy máu trong bụng. Em sẽ làm siêu âm cho cậu ấy.""Được, cứ tiến hành đi. Đừng quên chuẩn bị máu và theo dõi điện tâm đồ. Nhờ người thông báo cho bác sĩ phẫu thuật. Khi người nhà cậu ấy tới, gọi cho anh và anh sẽ nói chuyện với họ. "
"Đã hiểu rồi ạ." Pin gật đầu và quay lại nói chuyện với N"Wan. Tôi chắc chắn Pin sẽ có thể xử lý trường hợp này. Vì vậy tôi bắt đầu đi xem xét các giường bệnh khác. Tôi đưa những trường hợp nghiêm trọng cần được chữa trị ngay vào phòng bệnh nhân trong khi để những người đã ổn hơn có thể về nhà. Tôi ghi vào hồ sơ những ai cần phải qua đêm ở bệnh viện trước khi đưa họ vào phòng bệnh. Tôi có thể sẽ gặp rắc rối và bị trù ẻo khi mà đưa quá nhiều bệnh nhân vào phòng bệnh khi mà họ không còn đủ phòng.
-----
"Mạch lại biến mất một lần nữa!" Wan hét lên trong khi tôi đang thảo luận qua điện thoại với một giáo sư nội khoa tư vấn về cấp cứu. N"Pin chạy đến bệnh nhân, nên tôi cảm thấy đủ yên tâm để cô ấy xử lý và sẽ kết thúc buổi nói chuyện trước khi tham gia cùng cô ấy.
--------------------
Ba mươi phút trôi qua và ca cấp cứu kết thúc với những giọt nước mắt của cha mẹ bệnh nhân.
Hai y tá tiến vào để giúp làm sạch cơ thể đẫm máu của bệnh nhân, tháo ống nước muối và máy sốc điện. Tim của bệnh nhân ngừng đập và thật vô nghĩa khi chúng ta cho cậu ấy chụp cắt lớp hoặc thậm chí đưa cậu ấy đến phòng phẫu thuật. Kết quả là tôi không rõ mất mát thực sự là gì. Tôi phải chờ khám nghiệm tử thi.
Tôi nhìn chằm chằm vào cơ thể vô hồn trước mặt với nỗi đau dày xéo. Bệnh nhân có lẽ vẫn còn là sinh viên. Cậu ấy có một làn da đẹp và ngoại hình điển trai. Cậu lẽ ra sẽ nổi tiếng trong khoa của mình. Cậu ấy có thể là tương lai của đất nước và là niềm hy vọng của gia đình. Nhưng, cậu ấy phải ra đi quá sớm vì một tai nạn xe máy .Tôi thở dài để xua đi cảm giác kiệt sức và nhanh chóng bước ra khỏi đó, đi về phía những trường hợp mới vừa được đưa đến.
Đó cũng chính là những gì tôi phải trải qua hàng ngày. Tôi đã quá quen với thất bại và rồi tiếp tục làm việc như thể không có gì xảy ra.
----------
"Thật mệt mỏi." Tôi hét lên. Tôi đang ở trong phòng nghỉ, chỉnh áo thấp xuống để che đi phần bụng lộ ra. Ai"Gap, một bác sĩ thường trú khác cũng đang chỉnh áo sơ mi của anh ấy để người ta đỡ soi xét. Đồng phục của chúng tôi bao gồm áo sơ mi và quần màu xanh. Logo bệnh viện nằm ở ngực trái. Tôi có một bộ đồng phục khác để thay đổi phòng khi áo ngoài bị dính máu. Điều này dễ xảy ra trong Khoa Cấp Cứu.
"Dừng việc rồi ngồi nghỉ cùng em đi. Chân của Gap muốn gãy tới nơi rồi. Em phát điên lên mất."
Tôi liếc nhìn đồng hồ, nửa giờ rưỡi nữa thì qua nửa đêm. Tôi ngồi vất vả trên chiếc ghế bênh cạnh Ai"Gap đang kiệt sức. "Chú đừng có than nữa. Anh sẽ quay lại vào ca sáng hôm sau. Anh đáng thương lắm. "
Ca làm việc buổi sáng bắt dàu từ 8 giờ sáng đến 4 giờ chiều. Đối với ca chiều, sẽ từ 4 giờ chiều đến nửa đêm. Tôi chắc chắn phải thức dậy vào tối hôm sau. Tôi ngáp lần nữa. Mặt đặt hẳn xuống bàn. Tôi sẽ có thời gian để lái xe về căn hộ tôi thuê không xa bệnh viện. Tôi không chắc liệu chút sức còn lại có đủ để lái xe hay không nữa.
"Với trường hợp này, chị nghĩ nguyên nhân có thể là gì?" Tôi nghe thấy giọng nói của N"Wan.
Pin nói : "Có chảy máu bên trong. Chị có thấy vết bầm trên bụng, và tụ máu khi chị chạm vào nó." Giọng nói cho thấy em ấy đang chìm sâu trong suy nghĩ. "Không có đủ thời gian để phẫu thuật bụng và cứu cậu ấy."
"Hoh, Gap không biết rõ toàn cảnh ca này mà nếu có biết thì em cũng phát điên và nằm cùng người ta luôn đó. Bây giờ mắt của em díp hết cả vào rồi đây này. Gap sẽ quay trở lại sau nha đại ca." Tôi cảm thấy một bàn tay chạm vào cánh tay của mình, theo sau là âm thanh trượt ghế.
"Anh, em cũng đi đây." Pin nói. "Hẹn gặp anh sau nha, P"Tihn."
"Ừ." Tôi than thở với khuôn mặt vẫn còn đặt trên mặt bàn. Tôi nghĩ mình nên ngủ một giấc trước khi lái xe về. Hoặc cơ thể này của tôi sẽ để cho ca đêm cấp cứu luôn . Trước khi bộ não của tôi đình công, khuôn mặt của nam thanh niên, người đã gặp phải tai nạn kia chợt hiện lên trong đầu tôi. Tôi nghĩ hình ảnh này không dễ biến mất khỏi tâm trí của tôi. Nhưng như tôi đã nói, chàng trai đó không phải là người đầu tiên chúng tôi không thể cứu.
Khi mọi người đã rời khỏi phòng, tôi chìm vào giấc ngủ một cách dễ dàng.
BỊCH !!
Tiếng động khiến tôi choàng tỉnh giấc. Tựa vào chiếc bàn, tôi ngẩng mặt khỏi bàn, ngồi thẳng dậy. Tôi ngơ ngác nhìn xung quanh trái rồi lại phải. Tôi đã ngủ bao lâu rồi? Tôi nên mau chóng lái xe về nhà và về với em giường ấm áp của mình thôi.
"Bác sĩ Tihn! Làm thế nào mà bác sĩ có thể ngủ khi bên ngoài giống như sắp chiến tranh tới nơi rồi ấy. Anh không định ra ngoài giúp đỡ mọi người sao? " Cô ý tá lớn tiếng nãy giờ đang đứng trước mặt tôi. Tôi hướngvề phía Aim, chớp mắt liên tục.
"Tôi... tôi chỉ vừa mới tỉnh." Tôi nhanh chóng đứng dậy, vươn tay và vuốt lại mái tóc rối. "Tôi xin lỗi vì ngủ thiếp đi mất. Một phút nữa tôi sẽ về."
"Anh đang nói gì vậy bác sĩ Tihn? Bây giờ là ca của anh mà." N"Aim liếc nhìn thức ăn trong đĩa - chưa vơi đi chút nào cả. Tôi còn chẳng hiểu nó xuất hiện từ đâu tới. Cô ấy thở dài. "Bác sĩ vẫn ổn chứ, có cần nghỉ ngơi thêm không?"
"Haa?..." Cả đời tôi chưa bao giờ thấy rối trí như bây giờ. Cứ như là ảo giác vậy. "Bây giờ là mấy giờ rồi?"
"9h50 tối ạ." N" Aim nói rồi chống tay vào eo. "Anh nhất định là không khoẻ với còn ngái ngủ rồi bác sĩ?
Chuyển gì đang xảy ra vậy? Tôi nhìn xung quanh phòng nghỉ. Không khí đại khái rất quen thuộc, giống như ba năm qua. Tôi thoáng thấy chiếc ông nghe của mình dưới gầm bàn. Lặng lẽ cúi người, tôi nhặt nó lên.
Đợi một chút ... hay là tôi đang mơ?
Tôi lập tức rời khỏi phòng nghỉ đến Khoa Cấp Cứu, trong đó đang hỗn loạn tựa như thể có một cuộc nội chiến sắp xảy ra. Tôi thấy N"Pin và N"Gap đang bận rộn xung quanh. Một người khác chạy ra nhận trường hợp mới được đẩy qua trước mặt tôi. Trong khi tôi đứng chết lặng ở đây, tôi nghe tiếng N" Wan gọi tôi.
"Xin giúp với!" Sau đó, tôi tìm kiếm và lắng nghe cậu ấy thật kĩ. Có cái gì không đúng ở đây. Mọi thứ lại lặp lại y hệt.
N"Wan vội nói với tôi. "Anh, bệnh nhân là một người đàn ông 52 tuổi bị hen suyễn. Ông ấy đã dùng thuốc giãn phế quản và thuốc xịt. Ông ấy nhập viên vì cảm thấy mệt mỏi kéo dài hơn 30 phút trước khi đến viện. Các dấu hiệu chức năng sống thu nhận đầu tiên: nhịp tim nhanh, lượng oxy trong máu đạt 94% và âm thanh (thở) khò khè từ hai phổi. Vì thế, em đã yêu cầu chuẩn bị máy xông khí dung. Ông ấy đã xông ba liều thuốc nhưng vẫn thấy mệt mỏi. Tuy nhiên, lượng oxy trong máu vẫn ở mức ổn."
Tôi cố gắng trấn tĩnh bản thân trong khi N"Wan đang báo cáo tình hình.
Tình huống này đã xảy ra một lần trước đây. Tất nhiền là tôi đã giao ông chú này cho Khoa hồi sức tích cực (ICU) sau khi đặt ống thở xong. Không có lý do gì mà ông ấy lại Khoa Cấp Cứu mà khó thở trước mặt tôi lần nữa cả. Tôi chụp lấy cánh tay N"Wan và nhìn thẳng vào mắt cậu ấy.Wan ngạc nhiên nhìn tôi.
" Anh... đã tan ca rồi mà." Tôi chỉ nói ra những gì nghĩ trong đầu. "Anh.. đã đặt ống thở xong cho ông ấy rồi. Giờ ông ấy lẽ ra nên ở Khoa hồi sức mới phải."
"Anh đang nói cái gì vậy?" Lời nói và hành động của tôi khiến N"Wan thấy hoang mang.
Tôi buông tay và một tay xoa thái dương. Tình huống này thật điên rồ. "Tôi đã nói rằng mình đang mơ hay khoảnh khắc là hiện thực?"
" Bác sĩ Tihn, anh nên nghỉ chút đi. Không sao đâu, em sẽ nhờ P"Pin giúp." N"Wan đầy lo lắng nói. "Anh trông chẳng ổn tí nào cả."
Tôi xoa bóp thái dương đang đau nhức của mình. Tôi cảm thấy như muốn nôn. "Vậy anh đi trước nhé."
Tôi quay lại phòng nghỉ và ngồi xuống ghế mà tôi thường ngồi trước đây. Tôi nhìn vào thức ăn còn lại trên bàn.Tôi đã mua trước khi vào ca và chỉ có thời gian ăn lúc 3h chiều. Nó đáng ra không còn ở đây mà đã bị ném đi lâu rồi. Tôi lại thấy đâu đầu khi nghĩ về điều này, nhắm mắt lại và cố trấn tĩnh bản thân. Mọi thứ ngổn ngang cùng lúc trong đầu tôi khiến cho thân thể tôi chưa thể thích ứng. Kết quả là tôi lại ngủ thiếp đi giữa không gian hỗn loạn xảy ra bên ngoài.
BỊCH !
Tôi ngẩng đầu dậy khi nghe ai đó gõ mạnh lên bàn và tôi thấy N"Aim đang chống tay lên mặt bàn. Cô ý tá xinh đẹp có vẻ bất mãn.
"Bác sĩ Tihn! Làm thế nào mà anh có thể ngủ khi bên ngoài giống như sắp chiến tranh tới nơi rồi ấy. Anh không định ra ngoài giúp đỡ mọi người sao?" Tôi im lặng nhìn cô ấy. Cô ấy liếc nhìn thức ăn trong đĩa - chưa vơi đi chút nào, rồi nói tiếp: "Bác sĩ ngủ quên trong khi ăn. Bác sĩ vẫn ổn chứ, có cần nghỉ ngơi thêm không?"
Tôi lập tức nhìn chằm chằm N"Aim cho đến khi cô ấy bước lại về phía tôi. OK, điều này thật điên rồ. Giấc mơ này trong giấc mơ khác, quá chân thực rồi. Tôi vẫn đang ngủ và mơ về tình cảnh này.
"Aim, mau đánh thức tôi."
N"Aim hoang mang nhìn tôi: "Bác sĩ vẫn đang tỉnh mà!"
"Không... Ý tôi là bây giờ tôi đang nằm mơ. Thật đó, tôi chỉ vừa tan ca, từ lâu rồi. Sau đó, tôi quay lại đây và ngủ thiếp đi. Bây giờ tôi hẳn là đang mơ laị cảnh gần đây nhất. Đúng rồi hiện tại là tôi đang mơ..." Tôi cứ lặp đi lặp lại như một kẻ điên. N"Aim nhìn chằm chằm tôi rồi khẽ bật cười.
"Aim không có hiểu bác sĩ Tihn đang nói gì cả." Cô ấy cúi người, nhặt chiếc ống nghe nằm dưới sàn và đưa cho tôi.
"Bác sĩ phải làm việc từ ca sáng đến ca chiều, đúng chứ ạ? Ai mà làm việc liên tục 16 tiếng đồng hồ như thế thì cũng nói linh tinh thôi mà." Cô ấy bắt chính tôi xoay người và đẩy tôi ra khỏi phòng nghỉ.
"Tôi không hề nói linh tinh. Tôi đang nói sự thật. Tôi đã thấy N"Aim trong phòng này rất nhiều lần rồi!"
"Em làm việc ở đây nên bác sĩ mà thấy em là chuyện bình thường mà. Anh vẫn còn ngái ngủ hả bác sĩ Tihn? Nếu mà anh nhìn thấy tình hình bên trong Khoa Cấp Cứu bây giờ thì anh tỉnh là cái chắc."
--------------
Và sau đó, tôi lại lần thứ ba chứng kiến cảnh hỗn loạn này trong Khoa Cấp Cứu. Tôi hít thật sâu.
Được rồi, bình tĩnh nào, Tihn. Chỉ trong giây lát, mày sẽ tỉnh dậy giữa phòng nghỉ, tan can về nhà và ngon giấc với em mèo trắng Ba Tư - Sibara trong vòng tay.
Tôi sẽ buông mọi thứ và tiếp tục vậy. Thuận theo tự nhiên thôi...
Tôi nghe tiếng N"Wan. "P"Tin, xin giúp với!" Tôi mở mắt và thấy cậu ấy đi về phía tôi. "Anh, bệnh nhân là một người đàn ông 52 tuổi bị hen suyễn. Ông ấy đã dùng thuốc giãn phế quản và thuốc xịt. Ông ấy nhập viên vì cảm thấy mệt mỏi kéo dài hơn 30 phút trước khi đến viện..."
"Đặt ống nội khí quản. Đây là một trường hợp khó. Anh sẽ tự làm. Em hãy đi xem các trường hợp khác đi." Theo đúng trình tự, tôi sẽ thấy ông chú có biểu hiện cực kì mệt mỏi nhưng tôi mặc kệ hết. Wan bối rối nhìn tôi.
Và rồi tôi lại tiếp tục nhiệm vụ của mình trong mơ lần nữa. Phải chăng đầu óc đang chơi khăm tôi? Được thôi tôi sẽ thực hiện lại và kết thúc nó. Ngay sau khi tôi tan ca rồi nhắm mắt, tôi sẽ có thể trở về thực tại rồi. "Chuẩn bị đặt ống nội khí quản. Lấy ống số 7.5 và 10 mg Valium. "
"Ống 7.5 và Valium." Một y tá nhắc lại yêu cầu của tôi và nhanh chóng đến bộ phận thiết bị. Một y tá hộ trợ chạy đi ấy mặt nạ và bóng thở nhân tạo và lắp chúng vào bình oxy một cách chuyên chuyên nghiệp. Tôi đã thấy cảnh này trước đây. Không vấn đề gì cả, chỉ là một giấc mơ thôi. Tôi vẫn đang mơ mà.
Sau khi bênh nhân dần mơ màng vì thuốc phát huy tác dụng, tôi đặt thiết bị hình lưỡi liềm vào trong miệng của ông ấy. Tôi cần sự trợ giúp của một y tá đẩy khí quản của bênh nhân từ phía sau. Đây, đúng rồi... tôi đã thấy... Thành công rồi, tôi chỉ mất một lần duy nhất để đặt được ống thở cho bệnh nhân!
------------.
"Một bệnh nhân bất tỉnh đang được đưa đến."
Đến lượt trường hợp này rồi. Tôi đã thấy bệnh nhân tai nạn đó trên một tấm ván cột sống đang được đưa vào Khoa Cấp Cứu một cách vội vã. Tôi ngắm nhìn khuôn mặt cậu ấy thật kĩ. Tôi nghĩ đây là lần đâu tiên tôi nhìn thật kĩ khuôn mặt này. Thậm trí ngay cả khi đang bất tỉnh, cậu ấy trông vẫn vô cùng đẹp trai.
Liệu tôi có thể sẽ cứu được mạng sống của cậu ấy chăng? Mặc dù đây chỉ là giấc mơ nhưng đó không phải là vấn đề.
"Pin! Hãy để anh phụ trách trường hợp này!" Tôi nắm chặt vai của N"Pin, em ấy đang chuẩn bị tới xem trường hợp này. "Bây giờ, anh nhờ em liên lạc với Khoa hồi sức, nhờ họ chăm sóc bệnh nhân trung niên mà anh đã đặt ống thở xong kia."
"Oh... Được ạ." Pin hoang mang nhìn chằm chằm vào tôi một lúc trước khi em ấy làm theo yêu cầu và vội đến xem trường hợp đó.
Tôi đi thẳng đến để xem xét bệnh nhân bị tai nạn kia. Điều đầu tiên tôi làm là đánh thức cậu ấy để kiểm tra phản ứng của cậu ấy. "Anh, anh có nghe thấy tôi nói gì không?" Tôi vừa lớn tiếng gọi vừa lay vai cậu ấy. Cậu thanh niên trẻ chẳng phản ứng gì với lời tôi nói cả. Điều tiếp theo là kiểm tra mạch của cậu ấy.
"Tôi không thấy mạch. Chuẩn bị hồi sức tim phổi!!!"
--------------
"Oy... Gap không làm được đâu đại ca. Chân Gap sẽ gãy ra mất. Em đang điên đây." Gap vừa than vừa huých mạnh khuỷa tay vào tôi. "Sao trông đại ca như mất hồn vậy?"
Tôi ngó lơ cái người đang lải nhải và kéo tôi chú ý. Đầu tôi vẫn đang "load" vấn đề về bệnh nhân kia.
Sau nhiều giờ tôi cố gắng cứu cậu ấy, cuối cùng cậu ấy vẫn không qua khỏi. Lần thứ hai, tôi phải thông báo tin xấu này đến cha mẹ cậu ấy và xem các y tá tiến hành tháo ống nước muối và màn hình.
Tại sao giấc mơ này lại không cho tôi cơ hội cứu sống cậu ấy chứ? Thực tế, tôi có thể cứu mạng sống của một bệnh nhân bằng cách nào đây?
N" Wan hỏi tôi: "Anh vẫn chưa rõ chuyện gì thực sự xảy ra khiến bệnh nhân đó không qua khỏi sao?"
"Đúng vậy! Anh không rõ mình sai xót ở đâu." Tôi đan hai bàn tay chống trước trán. "Mất máu quá nhiều. Anh đã truyền máu và tiếp nước muối cho cậu ấy. Nồng độ axit trong máu đã được điều chỉnh. Và độ potassium cao trong điện giải máu cũng đã ổn định lại..."
Gap vỗ vai tôi và đứng đậy. "Đừng nghĩ ngợi nhiều quá đại ca ạ. Đây sẽ là lần cuối cùng. Hãy về nhà và nghỉ ngơi đi."
"Anh, em cũng đi đây." Pin nói. "Hẹn gặp anh sau nha, P"Tihn."
Tôi vẫn tiếp tục ngồi trong khi mọi người cùng nhau rời phòng. Não tôi đang đình công như thay lời tôi không muốn suy nghĩ hay phàn nàn gì thêm cả. Khi nào tôi mới thoát khỏi giấc mơ này đây? Ai có thể gọi tôi trên chiếc bàn thức giấc đây? Tôi nên về nhà và đi ngủ trước khi tôi lại nằm mơ linh tinh nữa.
Hay là tôi nên trở lại bây giờ?
Nhưng tôi mệt mỏi quá rồi. Quá mệt để mở được đôi mắt ra.
"P"Tha." Giọng nói của một cậu bé vang vọng giữa khung cảnh hỗn loạn của Khoa Cấp Cứu. "P"Tha!"
Một cô gái, khuôn mặt nhợt nhạt nằm trên giường bệnh trước mặt cậu bé. Cậu bé cố gắng trèo lên giường và ôm chầm lấy chị gái. Cậu muốn chị gái tỉnh dậy và kể chuyện cho mình nghe. Cậu muốn cùng chị chơi hàng triệu cho chơi. Cậu muốn cùng chị cậu chơi đùa trong sân và dẫn cậu đi bơi.
Cậu bé không thể hiểu nổi sao chị không tỉnh dậy và nói chuyện với cậu. Người ba bế cậu bé rời khỏi giường bệnh. Giọng ông nghẹn lại. Cậu bé có thể cảm nhận được điều này nhưng lại không thể hiểu nổi tại sao lại mọi thứ lại như vậy.
"P"Tha... sẽ không dậy nữa đâu con." Ba cậu bé khuỵa gối và ôm chặt bé vào lòng. Cậu bé chớp mắt không hiểu.
"Sao P"Tha lại không dậy nữa ạ?"
"Vì P"Tha... đã lên thiên đường rồi." Cậu bé có thể cảm nhận cơ thể run rẩy của cha. Sao ba cậu lại khóc như vậy chứ?
"Từ giờ đi, chỉ còn ba, mẹ và Tihn, chỉ ba chúng ta thôi"
----------------
Tôi tỉnh cơn mơ ngay khi ba con cậu bé nói chuyện xong. Tôi từ từ đúng thẳng dậy. Tôi cảm thẩy cơ thể cứng đờ và hoa mắt chóng mặt như muốn nôn tới nơi. Tôi xoa bóp lông mày. Đây đâu phải là lần đầu tiên tôi mơ giấc mơ này đâu. Đó là một biến cố khi tôi còn nhỏ. Khi đó, tôi còn chẳng nhận thức được cái chết là gì. Tôi đã thấy cơ thể vô hồn của chị gái. Chị ấy qua đời vì nhiễm trùng huyết. Chị ấy bị nhiễm trùng huyết khi tự phá thai ở phòng khám mà không cho ba mẹ biết. Một ngày sau chị ấy sốt cao và được đưa vào Khoa Cấp Cứu vì huyết áp thấp. Và rồi chị ấy không qua khỏi. Nếu lúc đó, tôi đã là một bác sĩ, tôi có thể cứu sống chị ấy. Tôi sẽ cố hết sức tìm bằng được một phương pháp điều trị nhiễm trùng trong dòng máu của ba mẹ và chị tôi có thể đã không qua đời.
Nếu có thể quay ngược thời gian và cả những kiến thức y học như bây giờ, biết đâu tôi sẽ có cơ hội giúp chị ấy sống lại...
Cửa phòng nghỉ được mở ra. Tôi hướng mắt về phía nười đang ồn ã bước vào. Lại là N"Aim – y tá của Khoa Cấp Cứu với vè mặt lo lắng và mệt mỏi.
" Bác sĩ đây rồi. Ngoài kia như sắp chiến tranh tới nơi rồi ấy. Anh có thể ra ngoài và giúp các em không bác sĩ Tihn?" Aim thúc giục tôi. " Bác sĩ đã đi ăn lâu vậy mà sao vẫn còn nhiều thức ăn như thế này?"
Tôi quay ra nhìn thức ăn còn chưa động được mấy trên bàn. Tôi nhướng mày, lo lắng nhìn vào N"Aim.
" Mấy giờ rồi nhỉ?" Tôi hỏi và N"Aim đưa tay lên, nhìn vào đồng hồ của cô ấy.
"9h50 tối ạ."
Tôi lập tức bật thẳng dậy khiến N"Aim hoảng hốt. OK, tôi lại quay lại khoảng thời gian này làn nữa. Nhưng lần này N"Aim không đánh thức tôi mà là tôi tự dậy. Tôi đã có thể tự tỉnh giấc.
Tôi chẳng biết nói đây là thực hay mơ nữa. Nhưng chắn chắn tôi phải thoát khỏi xoáy nước này. Cách để tôi thoái khỏi đây ư? Tôi sẽ phải nhanh chóng tìm ra đáp án cho câu hỏi này.
Tôi nhanh chóng bước ra khỏi phòng nghỉ, ngó lơ tiếng gọi của N"Aim. Tôi biết mình đánh rơi ống nghe dưới sàn. Nhưng tôi quyết định lần này sẽ làm một vài thứ khác đi. Một hành động nhỏ cũng có thể thay đổi cả quá trình.
Tôi bước vào khung cảnh hỗn loạn. N"Wan sẽ hướng về phía tôi. Tôi sẽ cố không nhìn và giúp đỡ cậu ấy. Nếu không tìm thấy tôi thì cậu áy sẽ nhờ Ai"Gap hay N"Pin. Tôi nhanh chóng rẽ vòng để tránh cậu ấy và chốn sau một tấm màn buồng bệnh, trong đó có một y tá đặt ống thông tiểu cho bệnh nhân. Cô y tá trung niên nhìn tôi với khuôn mặt bực dọc. Rồi bênh nhân nam đang chuẩn bị được đặt ống thông tiểu cũng ngẩng lên nhìn tôi.Triage (Phân Loại Bệnh Nhân) - Chương 4: Loop 4
" À, xin chào... Đ...đặt ống thông tiểu sẽ hơi đau một chút đó." Tôi nhoẻn miệng cười với bệnh nhân đang hoang mang chớp mắt nhìn tôi. Tôi khẽ mở tấm màn và lén nhìn ra bên ngoài. N"Wan đang đứng nói chuyện với N"Pin. Sau đó N" Pin vội lấy ống nghe và kiểm tra phổi bệnh nhân. Mọi thứ ổn rồi. Biến cố đã quá đi. Pin sẽ là người đặt ống nội khí quản cho ông chú hen suyễn kia. Để xem còn gì mà tôi có thể thay đổi nữa không.
Tôi rời khỏi bức màn và đi thẳng đến của trước của Khoa Cấp Cứu. Tôi bước ra bên ngoài tới khu vực chờ của người nhà bệnh nhân. Tôi đứng và nhìn quá con đường tối tăm trước tòa nhà. Chẳng bao lâu nữa, sẽ có một trường hợp được đưa đến. Chính là cậu sinh viên bị tai nạn kia. Cậu ấy bất tỉnh và được phát hiện tim ngừng đập trong khi cấp cứu.
Tiếng còi báo động của xe cứu thương vang đầy tai tôi. Tôi xem xét lại những gì đã những gì đã làm với bệnh nhân này. Tôi đã bỏ lỡ điều gì? Có thứ gì đó mà tôi đã quên điều chỉnh. Âm thanh báo động dồn dập hơn. Tôi đếm thầm trong long.
Bệnh nhân được đưa vào Khoa Cấp Cứu lúc 10 giờ 05 phút tối.
--------------
ẦM!
Tôi vô cùng bực bội, đấm mạnh lên mặt bàn. N"Wan, N"Pin và Ai"Gap ngạc nhiên nhìn tôi.
"Có vấn đề gì thế đại ca? Đừng nóng, đừng nóng mà. Đại ca vẫn có Gap ở bên mà." Gap đến ngồi cạnh tôi và ôm lấy hai bả vai tôi. N" Pin trẹo cả miệng cứ như cô ấy thấy hình ảnh gớm ghiếp lắm.
" Chết tiệt, rốt cuộc đã sai ở đâu? Anh đã cố hết sức." Tôi đưa tay, đấy cái đầu của Gap ra khỏi vai tôi. Gap cười khúc khích.
" Trường hợp của cậu thanh niên kia đúng không? Em không có thời gian xem xét toàn ca cấp cứu. Nhưng đại ca lại căng thẳng như thế làm gì? Đại ca và mọi người đã cô hết sức rồi mà" Gap làm cái mặt như hiểu được điều gì đó. "À, em biết rồi. Anh căng thẳng vì sẽ phải làm buổi hội chuẩn điều trần về bệnh nhân đã mất trong Khoa Cấp Cứu với giáo sư chứ gì?
"Không." Tôi xoa trán " Nếu đó là trường hợp chết người, anh càng không thể đi bất cứ đâu."
"Anh nói thế là sao hả đại ca?" Gap bối rối nhìn tôi rồi đứng dậy. "Đại ca nên về nhà và nghỉ ngơi đi. Đây không phải là chủ đề để tám đâu. Gap sẽ quay lại sau ạ.
"Em cũng về đây ạ" Pin nói. "Hẹn gặp anh sau nha."
"Ừ" Tôi vẫn ngồi lại trong khi mọi người rời phòng.
Chết tiệt... tôi vẫn không thay đổi được số phận của bệnh nhân.
Trong trường hợp này, có thể tôi sẽ phải thử một phương án khác.
Tôi đứng dậy và đem theo cơn buồn ngủ và cái đầu nặng trĩu đi thẳng về phòng riêng (của bác sĩ thường trú tại bệnh viện). Tôi đã mua hai chai nước tăng lực M-150 và để trong tủ lạnh. Nếu tôi không gặp rắc rối này, nó vẫn nên ở đó.Triage (Phân Loại Bệnh Nhân) - Chương 4: Loop 4
Trong phòng ngủ nhỏ này, có 2 giường đôi, tủ lạnh và quầy với lò vi sóng cùng đồ ăn như mì cốc và kẹo. Tôi mở tủ lạnh, lấy một chai M-150 và mở nắp. Tôi tu nguyên một chai nước ngọt như nước ép (đường thốt nốt) chứa caffeine. Tôi không biết liệu từng đó có đủ giúp tôi tỉnh táo cho đến sáng hay không. Có lẽ nếu tôi không ngủ cho đến sáng, tôi có thể thoát khỏi vòng luẩn quẩn này.
Tôi tự mình ngồi trên chiếc giường mà tôi thường nằm khi phải ở lại viện trực. Thức uống điên rồ này không giúp tôi tỉnh hơn chút nào. Tự tát vào mặt, tôi hít vào thật sâu. Mí mắt nặng như chì.
Tôi muốn thay đổi điều này một lần nữa. Ba lần, tôi đã ngủ và thức dậy ba lần trong phòng nghỉ. Có lẽ nếu ngủ ở đây, tôi có thể thoát khỏi vòng lặp này. Căn phòng đó có thể có điều gì bí ẩn, tôi sẽ phải tìm ra câu trả lời. Tôi quyết định lấy một mảnh giấy trên bàn cạnh giường, gấp và bỏ vào túi. Nếu thời gian của tôi di chuyển đến tương lai, tờ giấy này sẽ ở trong túi của tôi vào lúc thức dậy, đúng không? Nhưng nếu thời gian của tôi quay lại quá khứ, tôi sẽ không tìm thấy nó
Tôi nằm xuống giường, nhắm mắt lại và cầu nguyện rằng khi thức dậy, tôi sẽ thấy ánh sáng mặt trời của ngày mới.
sáng rồi đó. Mau dậy đi!"
Cơ thể tôi rã rời. Tôi từ từ mở mắt, tránh ánh sáng từ đèn trần. Khuôn mặt của N"Pin dần hiện rõ trong mắt tôi. Tôi nhìn quanh, nhận ra mình đang ngủ trên giường. Đồng hồ trên tường hiển thị 7giờ 50.
"Xin chào!" Tôi ngồi dậy. Tôi thấy phấn khởi và vui mừng khôn xiết. Vậy là kết thúc rồi, đúng không?! Tôi cuối cùng cũng đã thoát khỏi vòng luẩn quẩn quái quỷ kia! Tôi nhìn N"Pin với khuôn mặt vô cùng hạnh phúc và ôm chầm lấy em ấy thật chặt.
"P"Tihn! Anh đang làm gì vậy?" Pin kêu lên, cố gắng đẩy vai tôi ra.
"Đêm qua thật là một cơn ác mộng đáng sợ." Tôi ôm N"Pin thêm một chút trước khi để em ấy rời đi. "Anh đã mơ về ca làm dở dang từ ngày hôm qua, quanh đi quẩn lại tới 3-4 lần, và thời gian cũng trôi chậm như rùa, không giống như hiện tại. Đúng là cực hình mà."
Pin cười. "Pin nghĩ anh bị stress rồi. Nhưng sao anh lại nằm đây? Anh đã chuẩn bị slide để thuyết trình từ tối qua đến tận sáng sớm ạ?"
"Không, anh chỉ ngủ từ ca chiều. Anh đã thuyết trình xong từ sáng hôm qua rồi mà."
"Ơ? P"Tihn sẽ không thuyết trình hôm nay ạ?" Pin nhìn vào bảng thông báo nơi có giấy lịch trình được dán lên và tất cả các nhiệm vụ được lưu lại. "Hôm nay là 18 ... có mà, tên của anh kìa, P"Tihn."
Tôi há hốc. "Em nhìn nhầm rồi. Hôm nay là 19."
Pin quay lại nhìn tôi. "Hôm nay là 18 mà anh."
"Hả?" Tôi nhíu mày. Tôi nhanh chóng đứng dậy khỏi giường và đi tới lấy chiếc balô tôi để trên giá. Tôi lấy điện thoại để xem. Ngày hôm nay là ngày 18 tháng 3, 7 giờ 53 phút. Tôi lặng người để não mình có thời gian xử lý. Sáng ngày 18. Vào buổi sáng hôm đó, tôi đã phải trình bày về một trường hợp trong buổi hội chẩn. Đêm trước đó, tôi đã không về căn hộ của mình mà ngủ lại trên giường này để đợi đến giờ thuyết trình luôn. Tôi đã thuyết trình vào lúc 8 giờ sáng và gặp vài vấn đề với giáo sư. Tôi đã đến làm ca sáng lúc 9 giờ và tiếp tục ca chiều, và sau đó ....
Tôi nhanh chóng lùa tay vào túi. Tờ giấy mà tôi đã gấp và giữ trước khi ngủ đã biến mất khỏi túi.
Cái * gì thế này?
Tôi ngủ và sau đó thức dậy trong phòng nghỉ và quay lại khi tôi thức dậy lần trước đó. Tôi ngủ trên giường trong phòng ngủ của bác sĩ thường trú và cũng sẽ tỉnh dậy cùng một thời điểm với khi thức dậy lần trước!
Mọi chuyện đi hơi xa rồi đó!
"Chết tiệt." Tôi thầm nguyền rủa. Tôi nhanh chóng lấy điện thoại của mình và đi thẳng đến phòng họp nằm cách không xa sảnh khách. Tôi mở cửa trượt hơi mạnh và mọi người trong phòng quay lại nhìn tôi. Trong phòng bây giờ toàn là các sinh viên, bác sĩ và giáo sư đang chờ đợi để nghe bài thuyết trình sáng nay. Nhiệm vụ của tôi chính là làm một bài thuyết trình cho buổi hội chẩn ngày hôm nay.
Tôi lại phải thuyết trình lần nữa à? Đùa nhau hả trời?Triage (Phân Loại Bệnh Nhân) - Chương 5: Loop 5
"Oh! Tihn đến đúng lúc lắm. Ổn rồi, vậy thì chúng ta có thể bắt đầu ngay bây giờ." Giáo sư và nữ bác sĩ, Sureerat, liếc nhìn đồng hồ của cô ấy." Tôi muốn cậu thuyết trình không quá một tiếng."
Không quá một tiếng, y như thế. Đó chính là câu mà giáo sư đã từng nói với tôi trước lúc thuyết trình. Tôi đi thẳng đến máy tính trên bàn ở phía trước phòng họp. Các tập tin mà tôi đã làm cả đêm được lưu lại và đã có trên màn hình. Hít một hơi thật sâu, tôi chẳng cảm thấy ổn tí nào.
"P"Tihn trông nhợt nhạt quá." Một nữ hậu bối 5 năm thì thầm với bạn của em ấy. Mặc dù họ cố gắng nói chuyện nhỏ tiếng nhưng vẫn đủ to để tôi nghe thấy. Một phản ứng mới! Lần cuối cùng trước, không ai nói rằng khuôn mặt tôi trông nhợt nhạt khi thuyết trình.
Đúng vậy. Tôi phải cố gắng tạo ra thay đổi. Có lẽ nếu tôi cố gắng làm điều đó đúng cách một chút sẽ khiến tôi có thể thoát ra khỏi vòng lặp này. Lần này tôi quay lại rất xa thời điểm trước đó. Đây có thể là cơ hội của tôi.
Nếu cố gắng giả vờ bị bệnh khiến bài thuyết trình lần này thất bại, điều gì sẽ xảy ra đây?
"Kính thưa các vị giáo sư, bác sĩ cùng với toàn thể các bạn sinh viên." Tôi bắt đầu, đứng thẳng và lùi lại để dựa vào tường phía sau. "H .. hôm nay tôi sẽ trình bày vấn đề ... liên quan đến việc điều trị bệnh nhân ngộ độc nấm ... trong Khoa Cấp Cứu ...."
"Cậu ổn chứ, Tihn?" Giáo sư lo lắng hỏi tôi.
Tôi giơ tay lên để nói rằng tôi thực sự vẫn ổn tốt trong khi làm ra vẻ ốm yếu. "Giáo sư ..." Sau đó, tôi ngừng nói. Tôi vẫn đứng yên và nhìn xuống sàn một lúc lâu cho đến khi những hậu bối ở hàng ghế trước bắt đầu nhốn nháo. Tôi nhấn để trượt slide. "Đây là số liệu thống kê của những bệnh nhân đã ngộ độc nấm và được đưa vào Khoa Cấp Cứu trong năm qua ...."
Thôi được rồi. Tôi có thể trở thành một "drama queen". Tôi hạ mình, ngồi sụp xuống sàn. Tôi ngẩng đầu lên và nghe ai đó hét lên "Ôi!" Một vài sinh viên y nhanh chóng đứng dậy và chạy đến để kiểm tra tình trạng của tôi. Tôi vẫy tay để từ chối sự giúp đỡ của họ. Giáo sư đứng dậy và đi thẳng đến phía tôi. Cô ấy cho tôi thấy khuôn mặt của sự quan tâm lo lắng mà thực sự khó thể nhìn thấy từ một giáo sư y học xinh đẹp nhưng nghiêm khắc.
"Hãy nghỉ ngơi trong Khoa Cấp Cứu trước. Không sao, để trình bày sau cũng được. Em kia, giúp tôi đỡ P"Tihn đi nghỉ." Cô ấy nhờ các em sinh viên y giúp tôi đến khu vực phía sau Khoa Cấp Cứu, nơi có giường bệnh cho những trường hợp không nghiêm trọng lắm. Các em ấy mang theo một đồng hồ đo huyết áp với một máy xung và nghiêm túc đặt nó vào người tôi để kiểm tra, khiến tôi cảm thấy thật có lỗi vì giả vờ như bị bệnh như thế này. Nhưng tôi tin rằng mọi sự kiện ngày hôm nay sẽ thay đổi.
Và tôi rất ổn khi giáo sư đã yêu cầu lấy máu để kiểm tra lượng đường và khoáng trong cơ thể tôi. Tôi cau mày khi y tá đâm cây kim qua da cánh tay . Ai"Sing, anh bạn bác sĩ nội trú của tôi xuất hiện giữa tấm rèm buồng bệnh.
"Ông ngỏm chưa thế?" Ai"Sing đang cười như được mùa. Người đàn ông trẻ với cặp kính trên khuôn mặt đẹp trai cũng là một bác sĩ như tôi. Hai năm trước, hắn và tôi từng tán tỉnh cùng một y tá. Nhưng chúng tôi đều thất vọng vì cô ấy đã quen với một giáo sư phẫu thuật và chúng tôi đã thất bại. Kết quả là sau vụ đó, Ai"Sing và tôi thân nhau đến giờ. "Đêm qua mệt lắm à?"
"Ừ. Mệt vl. Tôi đã làm slide cho đến sáng sớm hôm nay. Sao mà làm nhanh được?" Tôi xoa bóp thái dương và làm mặt mệt mỏi.
"Ừ. Cứ nghỉ và ngủ trước đi. Tôi có thể bù ông một lát. Tôi sẽ làm ca sáng thay cho ông. Để trả ơnvì hôm trước đã làm thay tôi."
Tôi gần như nhảy ra khỏi giường khi nghe Ai"Sing nói vậy. Nhưng tôi phải tiếp tục đóng kịch bởi vì tôi sẽ không trông giống như một bệnh nhân. "Không sao. Tôi đã bảo là tôi chỉ cần ngủ một lúc." Chỉ giả vờ mệt để có thể đỡ một chút là đủ tốt rồi.
"Không được. Ông phải ngủ. Lần trước ông giúp tôi mặc dù chưa đến ca của mình giúp bệnh nhân của tôi sống sót. Để tôi trả ơn ông một chút đi." Ai"Sing vươn tay ra và siết chặt vai tôi. "Nếu ông rời khỏi giường, tôi sẽ "đá vỡ trứng" của ông."
"Ui ..." Tôi vội giữ đáy quần của tôi. Ai"Sing phá lên cười. Tôi nguyền rủa cho đến khi hơi thở nhỏ dần và không thể nói thêm bất kỳ từ nào trong khi hắn bước ra ngoài. Tôi tự hỏi điều gì sẽ xảy ra. Nếu một người khác thay tôi tối nay, bệnh nhân trẻ kia sẽ sống sót chứ? Nhưng nếu Ai"Sing đang làm thay ca cho tôi đến nửa đêm thì có thể hơi quá nhiều. Tôi phải làm vợ người ta thì mới có thể yêu cầu như thế . (Suy nghĩ hơi xa rồi đó P"Tihn ~.~)
Tôi đã nằm xuống và nhìn chằm chằm vào trần nhà một cách lặng lẽ một lúc lâu. Bây giờ điều gì sẽ xảy ra cho bệnh nhân đó đây. Có lẽ cậu ấy đang ở khoa để học tập hoặc đọc sách trong thư viện trường hoặc có thể ngồi, ăn đi và dạo cùng bạn gái. Liệu cậu ấy biết rằng cuộc sống của mình sẽ phải kết thúc đêm nay? Một sinh viên đẹp trai với một tương lai ngời ngời phía trước sắp phải đối mặt với tai nạn chết người.
Tôi đang nằm bất chợt bật người ngồi thẳng dậy. Nếu cậu ấy biết rằng cậu ấy sẽ phải chết tối nay; Nếu tôi có thể đến để cảnh báo , bảo cậu ấy lái xe cẩn thận hoặc nếu có thể là bảo cậu ấy đừng rời khỏi nhà tối nay.
Đây có lẽ là điều tốt nhất tôi có thể nghĩ đến ngay bây giờ.
Tôi nhanh chóng đứng dậy khỏi giường. May mắn thay, giáo sư đã không yêu cầu truyền dịch, tôi có thể lẻn vào máy tính của các y tá truy cập dễ dàng. Tôi cần tên của bệnh nhân để tìm cậu ấy. Sau đó, tôi nhận ra khi bật màn hình lên , có lẽ không có tên bệnh nhân nào từ tương lai.
"Chết tiệt." Tôi chửi thề. Một y tá nam đang ngồi gần tôi ngước lên ngạc nhiên.
"Bác sĩ Tihn, anh đang làm gì ở đây vậy?! Anh có định quay lại giường không?"
Bệnh nhân đó ... tên cậu ấy là gì? Thời điểm đó đúng là hỗn loạn nên tôi không thể nhớ tên của cậu ấy. Bắt đầu với từ quen thuộc, S-Sala ... Supphakon, Supphachai ... cái nào đây. Tuổi trên 20 tuổi, nên là 23 mới đúng. Mặc đồng phục sinh viên. Tôi không biết tên trường đại học của cậu ấy là gì, cũng không biết khoa của cậu ấy luôn.
Tôi nhẹ nhàng nhấn bàn phím trong sự mất bình tĩnh. Tìm kiếm người mà tôi đã gặp một lần trong tương lai có thể là điều không thể và viễn tưởng. Tôi nhớ khuôn mặt của bệnh nhân đó và chi tiết sự cố. Tôi nhớ thời gian và quá trình bơm tim. Nhưng tôi không thể nhớ ra tên cậu ấy.
Tôi sẽ biết khi nào tôi gặp lại bệnh nhân. Điều đó cũng có nghĩa là tôi phải quay trở lại thời điểm đó một lần nữa để có được tên của bệnh nhân. Có cách nào để tôi có thể giảm thời gian khi cậu ấy được đưa đến bệnh viện không? Nếu tôi ngủ trong phòng nghỉ, thời gian của tôi sẽ dịch chuyển bình thường. Hoặc tôi chắc chắn sẽ thức dậy khi N"Aim đánh thức tôi.
Nếu tôi không thử, tôi sẽ không biết được.
"P"Toy, còn viên thuốc ngủ nào không?" Tôi quay lại hỏi y tá trung niên.
"Không còn đâu." P"Toy bới trong hộp thuốc đến từ phòng dược theo lệnh của bác sĩ. "Không ngủ được à? Bác sĩ hãy bảo bác sĩ Sing kê cho nhé. Tôi sẽ tìm một gường cho, bác sĩ nghỉ một lát đi.
Tôi gật đầu và đi gặp Sing đang kiểm tra bệnh nhân. Sau khi nhận được thuốc, tôi sẽ bí mật đi ngủ ở bàn ăn. May mắn thì tôi sẽ thức dậy trong ca đó và nhớ được tên của bệnh nhân kia. Nếu có thể, tôi sẽ nhận đủ hồ sơ từ bố mẹ cậu ấy nếu họ vẫn đồng ý nói chuyện với tôi. Sau đó, tôi sẽ trở lại ngủ như đêm qua.
Này em trai, không quan trọng cậu sẽ là ai. Tôi sẽ tìm kiếm và gặp cậu bằng được. Và rồi cậu nhất định phải sống sót để chúng ta có thể qua đêm nay.
----------------
Thời gian sẽ di chuyển bình thường nếu cậu ấy không mất.
"P"Tihn... P"Tihn, đã 8 giờ sáng rồi đó. Mau dậy đi."
Tôi chợt mở to mắt. "Aekarin!"
N"Pin đang đứng cạnh giường, ngạc nhiên nói. "Ai là Aekarin vậy P"Tihn? Em là Pin mà!"
Tôi tự mình ngồi dậy, quay sang phía Pin đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mới tỉnh dậy của tôi.
"Aekarin, 23 tuổi, sinh viên Khoa Quản trị Kinh doanh.
Thôi quên đi. Anh chỉ đang ngĩ về một người khác thôi" Pin bắt đầu nhìn tôi như thể tôi là kẻ điên. Tôi xua tay để bảo cô ấy hãy quên điều tôi vừa nói. "Hôm nay là ngày mấy rồi nhỉ ?"
"18 ạ. Nhưng sao anh lại nằm ở đây? Anh đã chuẩn bị slide cho buổi họp từ đêm qua cho đến tận sáng sớm nay phải không ạ? "
Điều Pin nói đã khẳng định rằng tôi đã trở lại thời điểm trước đó một lần nữa. Mặc dù thật nhàm chán khi tỉnh dậy mà lặp điều gì đó liên tục nhưng mục tiêu mà tôi đặt ra bây giờ lại khiến tôi cảm thấy rằng cuộc sống trở nên có ý nghĩa hơn. Kết luận từ việc thử ngủ trong phòng làm tôi nhận ra rằng tôi sẽ không thể quay ngược thời gian nếu N"Aekarin vẫn chưa quá đời. Vì vậy, tôi phải đợi cho đến khi cậu ấy đến.
"Ừ." Tôi kéo chăn ra khỏi người. Lần này tôi định giả bệnh trong phòng họp như trước đây. Vào giữa ngày, Ai"Sing sẽ làm thay ca của tôi. Sau đó, tôi sẽ lẻn đi để tìm cậu sinh viên N"Aekarin đó.
Nhờ sự hạn chế của Facebook về cách đặt tên, tôi có thể tìm một người bằng tên cùng họ của cậu ấy và thật dễ để có thể thấy khuôn mặt cậu ấy. Tôi cố gắng gõ bằng tiếng Thái trước nhưng không thể tìm thấy người tôi cần tìm trên Facebook. Khi tôi cố gắng đổi tên thành tiếng Anh, tôi tìm thấy một tài khoản của một em sinh viên giống vậy. Có mười lăm người bạn chung. Tất cả đều là bác sĩ nữ. Tôi sẽ dùng thông tin này để trêu nhóm bạn nữ của tôi.
----------------------
Tôi mở bức ảnh của Aekarin khi tôi bước vào tòa nhà của Khoa Quản trị Kinh doanh. Như tôi đã tưởng, cậu ấy rất nổi tiếng trong khoa và có khi toàn đại học nữa. Số người theo dõi cậu ấy rất nhiều đến nỗi tôi thấy chút ghen tỵ. Cậu ấy là một chàng trai trẻ với làn da đẹp và có mái tóc được nhuộm theo phong cách Hàn Quốc hiện đại. Một đôi mắt sắc bén khiến các cô gái đều dễ lưới. Tôi nhớ lại hình ảnh khuôn mặt đang đẫm máu và đeo thanh nẹp của cậu ấy. Thế nên, tôi không nghĩ rằng cậu ấy thu hút hơn với kiểu khuếch trương như thế này
Tôi trượt xuống xem các bức ảnh và thấy một bức ảnh của Aekarin và một nữ sinh mắt to xinh đẹp. Có lẽ đó là bạn gái của cậu ấy. Với vẻ ngoài điển trai như vậy, việc cậu ấy có một người bạn gái xinh đẹp thì cũng không có gì là lạ. Khác hẳn với tôi - mặt mày lúc nào cũng liệt đi vì thiếu ngủ. Mặt tôi giống như mặt của một con cú, không có cô gái nào đủ can đảm để đến gần.
Tôi dừng lại và đứng dưới tòa nhà trường học. Có bàn và ghế xếp phía dưới cho sinh viên ngồi đọc sách dưới tòa nhà. Các sinh viên nữ và nam khác đang đi bộ trong tay đang cầm một số giấy tờ và học cùng nhau, đi qua đi lại. Nhiều ánh mắt đang chĩa vào tôi. Tôi cúi xuống nhìn lại bản thân mình và chợt nhận ra tại sao tôi lại bị nhìn chằm chằm nhiều như vậy. Tôi vẫn đang mặc áo sơ mi đồng phục và găng tay ngắn với một thẻ tên màu xanh lá cây có tên "Bác sĩ Tihn Sukprasert"" cùng một chiếc quần màu xanh nước biển hơi nhạt và đôi giày mang nhãn hiệu Crocodile phía dưới. Ngoài ra, xuất hiện lù lù khiến tôi dễ nhận thấy hơn.
Tôi đi đến một nhóm bốn nữ sinh viên đang ngồi và đọc bài cùng nhau. "Xin lỗi." Tôi mở lời để ngắt cuộc trò chuyện của họ. Họ quay lại nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên.
"Em có biết anh chàng này không?" Tôi đưa điện thoại cho em gái gần nhất. Em ấy nhấc điện thoại lên và nhìn vào
"Ồ, em biết." Em ấy quay màn hình điện thoại lại để cho các bạn cùng nhìn. Mọi người đều biết rõ người này. "Anh ấy là tiền bối cùng khoa em. Tên anh ấy là Tol. "
Tol sao. Thật là một cái tên dễ thương. Một người đàn ông điển trai có cái tên hay như vậy thì không lạ chút nào.
"Anh hiểu rồi." Tôi lấy lại điện thoại của mình đút lại vào túi. "Em có biết anh có thể gặp cậu ấy ở đâu không?"
"Chúng em cũng không chắc . Chúng ta cũng đang ở đây nên có lẽ chúng ta có thể gặp được anh ấy thôi." Một nữ sinh có mái tóc màu nâu vàng từ ghế kế tiếp trả lời tôi.
"Nhưng anh ấy thích xuống và ngồi ăn trong hàng ghế này. Có lẽ anh sẽ gặp anh ấy trong giây lát." Một người khác nói .
"Em biết nhiều thật đấy."
"Chúng em thuộc fanclub của anh ấy mà." Các sinh viên nữ tỏ ra ngượng ngùng sau đó.
"Người gì mà vừa đẹp trai, có điều kiện, học giỏi, và chơi thể thao cũng tốt nữa?!"
"E"Rat, tao sẽ kiện P"Mai - bạn gái của P"Tol đấy nhé."
"Chỉ cần kiện thôi. Tao cũng muốn xếp hàng. Vài tháng sau, họ sẽ lại chia tay thôi. Giống như mấy người lần trước thôi. "
Tôi mỉm cười, không biết làm thế nào trước sự phấn khích của các em ấy. Kết quả, tôi cảm ơn các em ấy và tự xin phép rời đi. Tôi quyết định ngồi đợi trên chiếc ghế dài trong khu vườn cạnh tòa nhà. Triage (Phân Loại Bệnh Nhân) - Chương 6: Loop 6
Tôi nhìn vào các sinh viên đang đi qua đi lại. Từ những gì tôi nghe được từ những sinh viên nữ vừa rồi, N"ToI có vẻ là một đứa trẻ rất hiếm có. Khi là sinh viên, cuộc sống của tôi toàn là đắm mình trong sách giáo khoa. Những cô gái mà tôi gặp thường xuyên nhất là chính các y tá. Thứ hai nữa, các bác sĩ nữ mà chưa lập gia đình, vẫn còn độc thân cho đến bây giờ chỉ là bởi vì họ không có thời gian mà thôi.
Một bầu không khí như thế này đúng là đã khiến tôi mở rộng tầm mắt.
Tôi ngồi đó một lúc lâu. Tôi nhìn đồng hồ. Bây giờ là 12giờ 15 chiều rồi và vẫn chưa thấy bóng dáng của N"ToI đâu cả. Có thể tôi đã lỡ mất cậu ấy vì biết đâu khuôn mặt của N"Tol mà tôi nhớ lại khác với thực tế thì sao. Tôi quyết định đứng dậy và định đi hỏi một em trai ngồi cách không xa nhà ăn. Đa số sinh viên thường tập trung đông đủ ở đó vào lúc này.
"Ai"Tol, muốn ăn gì đây?" Tiếng của ai đó thoáng qua khiến tôi dừng lại. Tôi nhanh chóng quay lại phía đó. Trái tim đập mạnh mẽ vì phấn khích. Một nhóm sinh viên nam bước qua trước mặt tôi.
Trong số họ là một thanh niên nổi bật hơn cả so với nhóm. Đó là người tôi muốn gặp nhất tại thời điểm này. Tôi đã đúng khi nghĩ rằng khuôn mặt của cậu ấy là khác với thực tế. Bởi vì người thật thực sự trông đẹp hơn nhiều! Rất nhiều thứ khiến tôi cảm thấy hấp dẫn. Rất nhiều điều khiến tôi phải tự hỏi mình về sự xuất sắc của em trai này. Tôi phải nhanh chóng tự an ủi bản thân rằng tôi cao hơn rất nhiều so với N"ToI.
"Đến nhà ăn của Khoa Nhân Văn đi." Người tên Tol lạnh lùng nói, hai tay đút trong túi.
"Yeah." Đám bạn kêu lên vì kinh ngạc. "Mày vừa muốn đi thăm vợ mày lại vừa muốn ăn với nhóm mình sao hả?"
"Hoang tưởng à." Một nụ cười kéo dài trên khóe miệng của Tol.
Tôi kinh ngạc đứng lặng người. Cái kiểu nói chuyện như con nít thế này ... thực sự khác thường. Biểu hiện của cậu ấy khiến tôi cảm thấy không muốn gần gũi vì "hào quang" quá lớn mà cậu ấy phát ra.
Nhưng khi N"ToI đã ở trước mặt tôi như thế này, nhiệm vụ của tôi nhất định phải được hoàn thành. Tôi đi thẳng đến nhóm sinh viên nam.
"N"Aekarin!" Tiếng của tôi đủ to để khiến những người xung quanh chú ý.
Tol dừng lại, quay mặt và cùng nhóm bạn nhìn về phía tôi cùng lúc. Tôi nhận thức được những ánh mắt đầy nghi hoặc của họ. Điều khiến tôi cảm thấy không thoải mái.
"Sao ạ?" ToI nhíu mày hỏi tôi.
"Tôi là bác sĩ ở Khoa Cấp Cứu." Tôi nhanh chóng chuyển chủ đề về điều tôi muốn . "Tối nay, em không được lái xe hay đi đâu cả. Một tai nạn nghiêm trọng sẽ xảy ra khiến em thiệt mạng! "
"......"
Có biết người ta hay nói "thinh lặng như cõi tha ma" không? Đó chính là tình hình xung quanh ngay sau khi tôi dứt lời . Không chỉ Tol mà cả đám bạn của cậu ấy và những người khác nữa đứng như trời trồng. Và rồi, tôi cũng chỉ kịp nhận ra mình trở thành một kẻ điên trong bộ đồ bác sĩ không chỉnh tề.
------------------
Tôi đứng và nhìn thẳng vào đẳng điện trên màn hình điện tâm đồ, cảm thấy như muốn khóc. Tôi quay lại nhìn bệnh nhân đang nhắm mắt trên giường, không có nhịp tim, không thở.
Đám bạn của Tol đã nhanh chóng kéo cậu ấy ra xa tôi ngay khi họ hồi tỉnh nhưng tôi ổn và chỉ hy vọng rằng việc tôi, người trông kẻ điên, đã cảnh báo cậu ấy sẽ có tác động một chút.
Trong lòng bình tĩnh hơn, tôi quay trở lại viện, để làm ca trước thay Ai"Sing lúc 4 giờ chiều. Tôi đã làm việc liên tục cho đến khi tôi không trở lại để đi ngủ trong phòng nghỉ kia. Tôi đặt ống nội khí quản cho ông chú mắc hen suyễn. Không lâu sau đó, tôi nghe thấy một nói khiến máu trong người tôi như đông cứng lại.
"Một bệnh nhân bất tỉnh đang được đưa đến!"
Tôi đi tới để xem cơ thể của Nong Tol. Khuôn mặt điển trai của cậu ấy bê bết máu. Một ống thở được đặt ở góc bên phải của miệng cậu ấy. Tôi vươn tay, siết chặt bàn tay xanh xao và lạnh lẽo của Tol, cảm thấy chán nản và thất vọng vô cùng.
"Tôi đã nói rồi, tại sao em không tin tôi hả em trai? "Tôi nói buông bàn tay của cơ thể vô hồn kia.
Có lẽ tôi đã sai khi đề cập đến điều khó tin được như vậy. Thay vì Tol tin tôi, cậu ấy có lẽ đã nghĩ tôi là kẻ điên. Và rồi, cậu ấy không quan tâm đến lời tôi nói và cũng không chú ý đến nó. Cho đến khi tai nạn xảy ra lần nữa.
Mày phải tìm một cách mới thôi Tihn. Như thế này thì có vẻ hết cách rồi. Làm thế nào để ToI không lái xe tối nay? Làm thế nào để tôi làm cho cậu ấy ... tin vào lời cảnh báo của tôi?
Tôi vẫn để mắt tới nhóm sinh viên kia như trước. Nhưng tôi có thể cảm nhận rằng họ không nhìn tôi giống quỷ như lần trước. Tôi diện một chiếc sơ mi màu xanh nhạt, quần bò tối màu và đi đôi giày da nâu. Mái tóc vốn không được chăm sóc nay đã đâu vào đấy.
Tôi không biết làm cách nào để che đi quầng thâm dưới mắt nhưng mà ăn mặc thế này chắc là "tỉ lệ bị đập" so với lần trước sẽ ít đi đó. >.<
Tôi biết là khoảng 12 giờ 15 thì N"Tol sẽ xuống đây nên tôi đã tận dụng không gian thời gian lẻn khỏi Khoa Cấp Cứu để đi tắm và ăn mặc thế này, Trong lúc tắm, tôi cũng đã suy nghĩ cách để nói chuyện với N"Tol. Nói thẳng như lần trước thì chẳng ai quan tâm đâu. Hay là chào hỏi đàng hoàng trước nhỉ? Hỏi kiểu: Em có thể cho tôi xin 10" nói chuyện không? Tôi có điều muốn nói.
Tôi sẽ ngồi vờ như đang bán hàng . Chỉ thiếu vali với cà vạt ở đây thôi. ( Mị: kiểu anh ấy đang giả dạng bán hàng/ tiếp thị sản phẩm để tiếp cận Tol ấy.)
Tôi xem đồng hồ, đã 12 giờ 10 phút rồi. N"Tol sẽ xuống đây cùng nhóm bạn của cậu ấy sớm thôi.
"Ai"Tol, muốn ăn gì đây?" Một giọng nói quen thuộc vang lên. Tôi quay về phía đó, một nhóm năm chàng trai tinh nghịch. Một trong số họ là người trông như đại diện của nhóm. Một chàng trai trẻ với khuôn mặt đẹp như diễn viên. Lần nào nhìn thấy cậu ấy tôi đều thấy hấp dẫn.
"Đến nhà ăn của Khoa Nhân Văn đi." Người tên Tol lạnh lùng nói, hai tay đút trong túi.
"Yeah. Mày vừa muốn đi thăm vợ mày lại vừa muốn ăn với nhóm mình sao hả?"
"Hoang tưởng à."
Được rồi, cùng một đoạn hội thoại mà khiến tôi bó tay và mất dấu họ lần trước. Lấy hết can đảm, tôi lần này sẽ báo cho cậu ấy biết cậu ấy sẽ qua đời tối hôm nay. Nhưng phải bắt đầu như thế nào để cậu ấy chịu nói chuyện riêng với tôi đây.
"Này, em kia!" Tôi lên tiếng. "Em là bạn trai của N"Mai phải không?"
Tol dừng lại , quay qua nhìn tôi với ánh mắt có chút đáng sợ. Đám bạn của Tol vẫn đứng yên và hoàn toàn không lên tiếng.
"Phải ạ." Tol hạ giọng.
"Tôi muốn nói chuyện với em."Tôi nhìn phản ứng của Tol, phỏng đoán. Đám bạn của Tol thầm khóc trong kinh hãi. Cái nhìn của Tol cũng vô cùng lạnh lùng. Đừng có nhìn tôi như vậy, tôi chỉ muốn gây chú ý với cậu thôi.
Tol định đi về phía tôi nhưng một người bạn nắm vai cậu ấy lại. Tôi cau mày nhìn vào em trai đeo kính kia.
"Anh muốn nói chuyện gì ?"
"Tôi chỉ muốn nói chuyện riêng hai chúng ta mà thôi." Tôi có gắng làm mặt ghê sợ một chú, giống kiểu già dặn hơn để chiếm thế ấy. Cậu ấy cũng trẻ hơn tôi tầm 7-8 tuổi mà.
"Anh đi trước đi, tôi sẽ theo sau." Tol quay lại xung quanh, bàn với đám bạn. Em trai đeo kính vừa nãy làm cái mặt như bị xúc phạm, nhìn tôi với sự nghi ngờ trước khi quay đi với nhóm bạn. Tol bước gần về phía tôi. Đây là lần đầu tiên tôi có thể nhìn mặt cậu ấy ở khoảng cách gần thế này khi mà cậu ấy còn sống.
"Anh muốn nói chuyện gì nào?"
Tôi mừng vì lần đầu tiên đi được đến bước này. Từ trước, tôi nghĩ kế hoạch này sẽ thành công mà không lãng phí thời gian.
"Điều này hơi..." Tôi hắng giọng. "Điều anh sắp nói nghe có vẻ khó tin nhưng cậu nên cẩn thận đấy..."
"Anh là người yêu cũ của Mai à ?" Tol nói rồi chỉ thẳng mặt tôi. "Anh chính là người gửi tôi lá thư đe dọa đó phải không?"
"Không đâu." Tôi cạn lời rồi
"Anh đã chia tay Mai và giờ cô ấy là của tôi. Anh muốn đá đểu để chia rẽ bọn tôi sao?" Tol nhìn tôi như thể muốn ăn tươi nuốt sống trước khi quay đi.
Oh hoi! Tôi vừa trở thành bạn trai cũ của người yêu cậu ấy. Tôi nhanh chóng nắm lấy cổ tay cậu ấy. Cậu có biết tôi tốn bao nhiêu thời gian và công sức để được gặp cậu không hả? Sao tôi có thể để cậu đi dễ dàng như thế? "Chờ đã."
Tol quay lại nhìn tôi hoảng hốt. Mọi người xung quanh bắt đầu tò mò và dừng lại nhìn hai chúng tôi. Tol kéo tay cậu ấy ra khỏi tay tôi đang nắm chặt.
"Anh muốn làm gì?"Tol quay lại đối diện mặt tôi, gấp tay áo lên và sẵn sàng đánh nhau
"Chờ đã, em trai, chờ đã. Bình tĩnh nào."
Cách nói chuyện của nhóc này không đáng yêu chút nào. Tôi giơ hai tay, tỏ vẻ muốn khuyên can. "Tôi chỉ muốn nhắc em cẩn thận tối nay thôi."
Điều xảy ra tiếp theo nhanh tới nỗi tôi không kịp nhận thức. Tol giáng vào mặt tôi một cú đấm thật mạnh.
(Mị : Đắng lòng thanh niên có ý tốt, đến báo trước tai nạn nhưng lại bị hiểu lầm là bạn trai cũ của bạn gái người ta. Ăn nói không cẩn thận lại càng gây hiểu lầm nên ăn ngay cú đấm vào mặt. >.>)
Với một cơ thể yếu và kiệt quệ, tôi không thể tránh kịp. Nắm đấm của Tol giáng vào mũi tôi. Tôi kêu đau đớn, ngã về phía sau và đưa tay lên ôm mặt. Cơn đau ở mũi khiến tôi muốn khóc. Tôi thấy các sinh viên khác đang xúm lại xung quanh lấy điện thoại ra và quay video.
Mạng xã hội sẽ ầm ĩ bởi tin tức một sinh viên đại học đánh nhau với một bác sĩ ngay giữa khuôn viên trường đại học. Chả ổn tí nào Tihn ạ. Ai mà biết được cậu có vấn đề với bạn trai cũ của người yêu chứ?
Tôi muốn nhét viên thuốc ngủ vào miệng rồi làm một giấc trên giường. Thiết lập lại việc xảy ra nào. Làm ơn.Triage (Phân Loại Bệnh Nhân) - Chương 7: Loop 7
---------------------
Sing lặng thinh nhìn tôi một lúc lâu, chớp mắt liên trước khi hỏi : "Ai đấm ông thế?"
Tôi cố gắng lết về phòng ngủ riêng (cho bác sĩ thường trú) ở bệnh viện mà không để ai thấy mặt. Nhưng tôi không để ý thấy Ai"Sing đã bước vào toilet của phòng nghỉ mất rồi. Trong lòng, tôi tự rủa cái vận may thối này.
"Không có gì." Tôi cố gắng che sống mũi bị bầm tím. Sing kéo cổ tay tôi ra, nhìn vào cái mũi đang sưng phồng của tôi và cau mày.
"DM, mũi ông bị gãy rồi. Tới mức này cơ á." Sing buông tôi ra. "Tôi thấy ông biến mất khỏi giường nên tôi nghĩ là ông quay về ngủ trongphòng. Mà sao mặt mũi lại như thế này?"
"Tôi..." Tôi nhìn vào giường - mục tiêu của tôi và muốn nhanh chóng ngủ ngay lập tức. Sau khi tôi thức dậy, mũi của tôi cũng sẽ trở lại như trước thôi. "Khi tôi đang đi bộ thì bị ngã thôi. Mặt đập xuống sàn, kết quả là gãy cmn mũi."
"Ông nên đi chụp X-quang đi. Tôi bảo này sườn mũi cũng bị biến dạng rồi. Đi ra đây với tôi một lát, tôi sẽ nhờ chụp X-quang cho."
"Không. Tôi đã bảo không bị gãy mà. Không sao cả." Tôi nhanh chóng từ chối. "Tôi sẽ ... ở lại và ngủ ở đây. Ông ra ngoài làm việc trước đi. Khi đến ca của tôi thì gọi tôi dậy."
Sing nhìn tôi, ngờ vực. "Yeah, tùy ông vậy. Muốn gì thì bảo tôi nhé."
Sau đó, nghĩ về những gì tôi muốn. " Tôi muốn một viên thuốc ngủ."
Sing cau mày. "Ông cần phải thức dậy và làm việc đấy, vẫn muốn thuốc ngủ à?"
"Yeah. Giờ này thì khó mà ngủ được." Tôi quá mệt mỏi với nhiêm vụ này rồi. " Tôi muốn một loại thuốc có thể vực dậy cái cơ thể rã rời này. Cái nào mà khiến tôi ngon giấc ấy."
"Được thôi. Nhưng mà nếu không dậy được thì đừng có trách tôi đấy nhé. Chỉ còn có 3 tiếng thôi đó."
"Ơ này, ông bạn." Tôi gọi to. Sing dừng bước và quay lại nhìn tôi. "Giả sử ... chỉ giả sử thôi nhé. Nếu ông biết rằng ai đó sẽ qua đời đêm nay vì tai nạn nhưng chưa quen biết người ta trước đây. Làm thế nào để khi báo tin, người ta tin ông và có thể tránh tai nạn xảy ra?"
Sing cau mày. "Đây có phải là một câu đố về kiến thức hay gì đấy?"
"Ừ. Trả lời đi đã. Trả lời đi không thì sau đó ông sẽ quên những gì anh đã hỏi."
Sing thở dài. "Ờ thì phải quen nhau trước thì người ta mới tin mình chứ. Nếu có người lạ nào mà nói với tôi như thế thì tôi sẽ nghĩ người ta bị khùng thôi."
Tôi lắng nghe câu trả lời của Sing và nghĩ về những gì cần làm. Lời Sing nói cũng có lý đó. Làm sao tự nhiên tin tưởng một người lại được. Là tôi có khi cũng không tin. Nếu đột nhiên Ai"Sing hay bất kì ai mà tôi thân thiết nói với tôi là tôi sắp chết thì tôi cũng chưa chắc đã tin nữa kìa.
Điều tôi cần bây giờ là thời gian. Một ngày để quen một người có thể là chưa đủ. Tôi đợi cho Ai"Sing ra khỏi phòng, với lấy ba lô và đeo lên vai rồi lẻn khỏi đây.
Lần cuối cùng tôi thức dậy trong chung cư của mình là vào sáng hôm sau. Tôi không biết rằng liệu trở về ngủ thì có thể sẽ làm thời gian quay lại hay không. Nếu không trở lại được thì tôi sẽ hạnh phúc vì địa ngục này cuối cùng cũng kết thúc. Nhưng nếu trở lại được thì tôi sẽ cần nhiều thời gian có khi cả ngày để làm quen N"Tol.
Lần này tôi sẽ phải cố hết sức và phải lên kế hoạch tốt. Tôi định sẽ canh chừng Tol cho đến khi tai nạn xảy ra. Có vẻ như nếu tôi ở đó tai nạn vẫn sẽ xảy ra ư? Nếu tôi có thể đưa cậu ấy đi nơi khác, đi làm việc khác ngoài lái xe thì cậu ấy sẽ sống sót chứ?
Hẹn gặp lại vào ngày hôm qua nhé, này cậu nhóc mà anh sẽ bảo vệ.
Tôi tỉnh dậy bởi cảm giác như chuẩn bị chết đuối. Có thứ gì đó đè nặng trên ngực khiến tôi khó thở. Tôi kinh hãi mở mắt và đưa tay lên giữ ngực. Nhưng thứ mà bàn tay tôi chạm phải lại rất mềm và ấm, phát ra tiếng kêu ồn ào đang muốn đánh thức tôi dậy.
Oi, đó là một con mèo. làm tôi bất ngờ. Sibra, con mèo Ba Tư trắng đang nhìn vào tôi và tỏ vẻ vui mừng khi nghĩ rằng tôi đã thức dậy. Nó lại kêu meo meo và giẫm đạp lên ngực tôi mấy vòng rồi mới nhảy vọt xuống giường. Tôi ngồi dậy, giơ tay vuốt lại mái tóc đang rối bời và nhìn xung quanh nơi mình đang ngủ. Đây là phòng ngủ trong chung cư mà tôi đã thuê tạm thời trong lúc tôi đang là bác sĩ cấp cứu thực tập .Phòng của tôi có thể khác phòng của căn hộ nhỏ nói chung. Mọi thứ trong phòng không thực sự được xếp gọn gàng. Quần áo thì chất đống ở góc phòng. Tôi thơ thẩn nhìn chằm chằm vào chiếc chăn hình gấu Rilakkuma. Triage (Phân Loại Bệnh Nhân) - Chương 8.1: Loop 8.1
Có cảm giác rằng tôi đã quên mất điều gì đó.
"...Tol!" Bất ngờ, tôi lớn tiếng khiến Sibra giật mình và nhìn vào tôi. Tôi nhanh chóng dùng tay mò mẫm tới đầu giường, cầm điện thoại lên để xem thời gian. Bây giờ là 8 giờ 32 phút ngày 17 tháng 3.
"Mình thực sự ngược thời gian được rồi." Tôi hoài nghi nhìn thời gian trong điện thoại. Điều này chứng tỏ giả thiết mà tôi đặt ra là chính xác. Nếu tôi ngủ ở đâu đó, tôi sẽ thức dậy nhưng quay lại thời điểm tôi tỉnh dậy lần cuối cùng ở đó.
Nhưng có gì là lạ. Tôi tỉnh dậy mà lại tạm thời quên mất Tol. Khác với khi tôi có thể nhớ mọi sự kiện ngay khi tỉnh giấc.
Thôi bỏ đi. Có thể do quá mệt mỏi mà tôi hơi bị mơ hồ một chút. Nhưng tôi vẫn có thể hồi tỉnh rằng bản thân đang trong tình huống lạ lùng này. Tôi đứng thẳng dậy khỏi giường và đi thẳng tới tô ăn của mèo, rồi lấy túi thức ăn và đổ vào tô. Thật ra tôi không có ý định thành nô ɭệ mèo như này đâu nhưng mà ngay từ lúc bí mật nuôi "cô công chúa" này trong căn hộ một thời gian dài thì Sibra đã thực sự biến thành chủ của tôi mất rồi. Nó khiến tôi nhớ về Mind - cô bạn gái cũ xinh đẹp, dễ thương và tự cho mình là trung tâm luôn sai khiến tôi làm mọi thứ cứ như tôi là nô ɭệ của cô ấy. Vì tình yêu, tôi có nhắm mắt cho qua những tật xấu của cô ấy nhưng cuối cùng cũng chẳng đi cùng nhau đến hết con đường. Tôi và Mind kết thúc tình cảm năm năm khi tôi bắt đầu đi học và chuyển đi trong năm học đầu tiên.
Tôi chụp lấy khăn tắm và bước vào phòng tắm. Hôm nay tôi phải đi làm ca chiều. Không sao đâu khi mà tôi không thể hoàn thành slide thuyết trình đêm hôm qua vì tôi sẽ lại dùng kế giả ốm. Tôi sẽ có thời gian cả ngày tới tối để tìm N"Tol. Nếu may mắn, Tol có thể lại xuống tầng trệt của tòa nhà như mọi ngày. Nhưng nếu không thể tìm thấy cậu ấy, tôi phải cố gắng hơn nữa.
Một là, điều tối kị là đề cập ngay về tai nạn vì cậu ấy sẽ không tin vào điều đó.
Hai là, không được nói về bạn gái cậu ấy vì cậu ấy sẽ nghĩ mày là bạn trai cũ của người yêu cậu ấy.
Tôi học thuộc lòng hai điều trên trong lúc tới tòa nhà của Khoa Quản Trị Kinh Doanh. Không khí xung quanh bây giờ thì không khác gì với ngày hôm sau mà tôi đã từng trải nghiệm một lần. Tôi mặc chiếc sơ mi cổ chữ V màu đen và quần bò đơn giản để trông giống như người bình thường. Thỉnh thoảng có những cô gái vẫn nhìn theo bước tôi đi. Họ có thể ngạc nhiên rằng một người con trai cao và lạ mặt đang đứng đợi cô gái nào đó.
Bây giờ là 10 giờ sáng. Nếu phải đợi thêm 2 tiếng nữa thì vô cùng lãng phí thời gian. Tôi quyết định đi tới một nhóm sinh viên đang ngồi tám chuyện cách đó không xa. Đó là một nhóm hai nam và ba nữ.
"Xin lỗi." Tôi ngắt cuộc trò chuyện của nhóm bạn trẻ. " Cho anh hỏi mọi người có biết một người tên Tol Aekarin không ?"
Một em gái đeo kính nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên trong khi những người khác có vẻ nghi ngờ. "Cậu ấy là bạn của bọn em?"
Tôi nở nụ cười hạnh phúc. Nếu là bản thì khả năng cao là cô ấy biết Tol đang ở đâu. "Anh muốn gặp N"Tol. Các em có biết Tol đang ở đâu không?"
"Hồi nãy em thấy cậu ấy đi hướng đó." Một em trai chỉ hướng đằng sau. Tôi nhìn theo hướng đó ." Cậu ấy còn ôm một bó hoa nữa."
Tôi cau mày. Hoa ư? " Ồ... Cảm ơn em nhiều nhé." Và sau đó, tôi chuồn khỏi đó và đi bộ tới sân trống phía dưới tòa nhà mà em trai kia đã chỉ. Tôi đứng xoay trái rồi lại phải để tìm kiếm N"Tol. Một người con trai ôm một bó thì đáng ra phải dễ nhận ra mới đúng. Nhưng mãi mà tôi vẫn chưa thấy được hình ảnh mà tôi muốn
"Uiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!" Âm thanh cổ động của đám đông khiến tôi nhanh chóng quay xung quanh để tìm hiểu. Tôi nghe tiếng ầm ĩ lớn ở góc tòa nhà. Tôi chạy tới để xem đám đông. Mọi người đang đứng với điện thoại trên tay để chụp lại cảnh một nam và một nữ sinh viên ở giữa. Nữ sinh viên xinh đẹp đang ôm bó hoa, đứng quay qua quay lại ngượng ngùng. Trong khi nam sinh viên đứng và mỉm cười nhìn cô. Tôi ngạc nhiên nhìn vào cảnh trước mặt mình.
"Anh ấy muốn hai người họ thành người yêu của nhau." Mọi người sau đó hào hứng thì thầm lẫn nhau.
"Người con gái đó là ai vậy?"
"P"Mai à? Chị ấy là đội trưởng đội cổ vũ của Khoa Nhân Văn mà."
Tôi đứng nghe, tiếp thu thông tin một cách yên lặng. Tôi nhìn vào Tol - người vẫn đang mỉm cười kia. Vì tôi đã từng tán tỉnh rồi có bạn gái nên tôi cảm thấy không khí giữa hai bạn trẻ này cứ là lạ. Có thể là do tôi nghĩ nhiều nhưng ánh mắt của Tol không giống như ánh mắt của một người con trai nhìn người mình yêu. Cảnh tượng này... giả giả sao ấy.
"Cảm ơn ạ." Mai lên tiếng với khuôn mặt trắng sáng rạng rỡ.
"Ừ, nó rất hợp với một người đẹp như cậu."
Đám trẻ bây giờ có thể nói chuyện trôi chảy với khuôn mặt thế kia ư?! Tôi quay lại và đi ra khỏi khu vực đó. Tol vừa xin đội trưởng đội cổ vũ của Khoa Nhân Văn làm bạn gái cậu ấy. Liệu sau đó còn chỗ trống nào trong đầu cậu ấy cho một người lạ như tôi?
Tôi ngồi xuống chiếc ghế dài. Bên cạnh là một em sinh viên cao, trắng và giống người Trung Quốc vừa ăn kẹo vừa đọc sách. Tôi đợi cho tập phim ngọt ngào giữa Tol và bạn gái kết thúc trước khi dần dần tiến vào lần nữa. Tôi ngồi xuống và ngắm nhìn N"Tol từ xa một lúc lâu cho đến khi tôi nghe tiếng ho liên tục của em sinh viên nam bên cạnh. Tôi quay qua nhìn thấy cậu ấy đang dùng tay ôm họng để mặc cho túi kẹo rơi xuống sàn. Cậu ấy dường như thở rất khó khăn và đỏ bừng cả khuôn mặt
"Này, em sao thế?" Tôi đột hỏi cậu ấy. Cậu ấy sợ hãi chỉ vào họng mình. Tôi mở mắt thật to, liếc nhìn viên kẹo cậu ấy vừa nhả ra. Đó là một hạt đậu mịn, tròn và phủ bột. Vì thế tôi nhanh chóng chộp lấy hai vai cậu ấy . " Em vẫn có thể nói được chứ?"
"Đ...được..c...ạ... bị...nghẹn..." Cậu ấy trả lời tôi bằng giọng khàn khàn.
Tôi gật đầu. " Em trai, nghe lời anh. Bình tĩnh và ho ra. Ho thật mạnh và liên tục nhé." Em sinh viên nam làm theo lời tôi nói. Cậu ấy cố gắng ho ra dị vật trong họng. Tôi vỗ vào lưng cậu ấy để giúp cậu ấy ho ra mạnh hơn. "Ho đi, mạnh hơn nữa! Giống vậy đó, tốt rồi! Ho nữa ra nào!"
Giọng nói to của tôi đã thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Tôi cẩn thận xem xét triệu chứng của cậu ấy. Thực tế là cậu ấy vẫn có thể nói chuyện, chứng tỏ dị vật này vẫn chưa gây tắc khí quản 100%. Việc ho ra như thế này sẽ giúp đẩy dị vật này ra ngoài.
Cho đến khi cậu ấy bắt đầu ho khan...
Tôi nhanh chóng bừng tỉnh. Bản năng của một bác sĩ cấp cứu trong tôi thức tỉnh. Đây là dấu hiệu cho thấy khí quản đã bị tắc hoàn toàn. Cậu ấy giơ hai tay ôm họng, cố gắng để thở nhưng không được. Tôi nhanh chóng đẩy hai tay cậu ấy ra để cậu ấy đứng thẳng lên. Tôi đi xung quanh rồi đứng sau cậu ấy. Tôi nắm tay trái của tôi để lên ngực cậu ấy còn tay kia để lên đầu cậu ấy. Sau đó tôi đẩy mạnh vào ngực đối về phía chính cậu ấy.Triage (Phân Loại Bệnh Nhân) - Chương 8.1: Loop 8.1
( Mình kiếm không ra cái hình minh họa nào ok cả >.<. Thôi dùng tạm cái hình này.)
Tôi thực hiện đúng hai lần, hạt đậu bật và rơi ra khỏi miệng em sinh viên nam này. Tôi hô hấp nhân tạo cho cậu ấy - với hơi thở hổn hển. Hai chân cậu ấy trở nên yếu ớt rồi khuỵu xuống bằng đầu gối. Tôi gấp gáp vực cậu ấy ngồi lên ghế. Cậu ấy thở nhanh lại và khuôn mặt có vẻ tươi tỉnh hơn hẳn.
"Art!" Tiếng gọi tên đó nghe thật quen thuộc. Tôi quay lại và nhìn người vừa bước tới. Chắc chắn rồi, đó là N"Tol. " Có vấn đề gì vậy?"
N"Art vừa nhăn mày vừa ôm bụng giống như đang bị đau bụng. Cậu ấy giơ tay ra hiệu rằng muốn thở trước chút đã. Tol hướng mắt về phía tôi người đang đứng rất gần. Tôi đối mặt xung quanh và bắt gặp ánh mắt của Tol. Tôi nhìn chằm chằm vào mặt Tol trước khi tôi nhận ra tôi nên nói gì đó. " O...Oh. chỉ là viên đậu làm tắc khí quản của em ấy thôi nhưng anh đã giúp đẩy nó ra rồi. Không có gì phải lo đâu."
"Ai" Art, mày suýt chết đấy." Tol lo lắng ôm chặt vai bạn mình. Cậu ấy quay ra phía tôi. " Cảm ơn anh nhiều lắm."
Đây là lần đầu tiên Tol nói chuyện lịch sự như này với tôi. Tôi mỉm cười thật lớn, cảm giác như trái tim mình căng phồng ra. " Thôi, không có gì đâu... Anh là bác sĩ mà."
Art kinh ngạc nhìn vào mặt tôi. " Đột nhiên... Đột nhiên sao lại có một bác sĩ... ngồi cạnh em khi em mắc nghẹn nhỉ?" Art chắp hai tay vái tôi. " Cảm ơn anh nhiều ạ?"
"Mày ổn chưa thế ? Chờ đã để tao sẽ tống mày vào bệnh viện cho chắc." Tol hỏi bạn cậu ấy.
"Không sao, giờ tao OK rồi." Art hít vào thật sâu và thở ra chậm rãi. " Hơi đau tí xíu, P"Doctor ra tay mạnh thật đấy."
( Chỗ này Art chưa biết tên bác sĩ Tihn mà gọi là P" Doctor / Phi Doctor ~ Anh Bác Sĩ nên mình để nguyên vì đó là danh từ riêng nhé.)
Tôi chỉ chú ý là có một số sinh viên đang đứng nhìn xung quanh chúng tôi. Một trong số đó là N"Mai đang ôm bó hoa. Mọi người cũng nhìn tôi với sự ngưỡng mộ. Tôi nhìn vào Tol người đứng bên phải phía trước mặt tôi. Cơ hội của tôi đã đến rồi. Tôi cần phải hành động để làm quen được Tol.
"Mà em này..."
"P"Doctor." Bất ngờ, Tol ngắt lời tôi. "Nếu anh không bận thì hãy ăn trưa cùng chúng em để cảm ơn anh vì đã cứu mạng bạn em."
Art chầm chậm gật đầu. " Nếu không phiền thời gian của anh, hãy đi với bọn em nhé. Em sẽ trả luôn phần của anh."
Mọi việc trơn tru hơn tôi đã nghĩ. Tôi gần như hét toáng "cố lên" trong lòng!
"K...không vấn đề gì đâu em. Không phải trả cho anh đâu, để anh tự trả là được rồi."
Art chỉ ra phía sau. "Nhà ăn của khoa em có một quán cà phê rất đẹp. Nếu anh không muốn ăn thì để em đãi anh ly cà phê nhé."
Tôi mỉm cười. "Vậy thì cà phê ... cũng được. Đơn giản mà ngon."
Tol gật đầu đồng ý rồi đi thẳng ra phía bạn gái đang ôm bó hoa. "Chúng ta sẽ đưa anh này đi cùng để đãi anh ấy ly cà phê trước, rồi chiều mình đi ăn cùng nhau sau nhé."
Mai nhìn vào tôi. Em ấy rất xinh đẹp nhưng trông có vẻ hơi buồn, khiến hơi thở của tôi ngưng lại. " Cho em đi cùng được không ạ?"
Một mong muốn như vậy và em gái à, em thật "tốt bụng" làm sao ~. Tôi nhìn vào Tol đang mỉm cười và xem cậu ấy giải quyết vấn đề này ra sao. Tol tỏ ra hơi đắn đo trước khi cậu ấy thở mạnh. "Em có thể đi cùng bọn anh."
Tuyệt lắm. Có vợ là phải đội vợ lên đầu, phải chiều theo mong muốn của vợ. Điều này cũng đúng thôi.
( Tihn à, anh cũng sẽ sớm như vậy thôi.~.~)Triage (Phân Loại Bệnh Nhân) - Chương 8.2: Loop 8.2
Quán cà phê mà Tol và Art dẫn tôi đến năm phía sau tòa nhà của Khoa Quản Lý. Liền kề với quán là nơi sinh viên đang lẻ tẻ ngồi ăn uống. Quán tuy nhỏ nhưng được trang trí rất đáng yêu. Tôi bế tắc nhìn vào thực đơn phía sau quầy tính tiền trong khi Tol và Art đã gọi đồ như thường ngày rồi.
"Mai muốn uống gì nào?" Tol quay ra phía bạn gái cậu ấy, người mà lẽo đẽo theo chúng tôi. Tôi nhìn vào N"Tol. Cậu ấy chú ý vào bạn gái nhiều tới nỗi chẳng có kẽ hở nào để tôi làm thân với cậu ấy cả. Nhưng mà người quan tâm rất nhiều đến tôi bây giờ lại chuyển thành Ai"Art - em trai mà tôi vừa cứu mạng.
"Trong mọi loại đồ uống thì cà phê Caramel Macchiato ngon đệ nhất thiên hạ. Anh muốn thử không ?" Art chỉ vào thực đơn và quay ra phía tôi cười rạng rỡ. "Hay là anh muốn uống trà xanh xay trộn, yến mạch và sữa caramen (?) ?"
"Er..." Tôi nhận ra em gái nhân viên bắt đầu cười rộ lên bởi thái độ của N"Art với tôi. "Cà phê Espresso Double shot không đường là được."
Vấn đề cà phê với bác sĩ Tihn rất là nan giải. Suốt sáu năm bền bỉ học tập để trở thành bác sĩ, thêm ba năm làm việc và tiếp tục nghiên cứu thêm cho đến năm thứ ba thì chẳng còn loại caffeine nào trên đời này còn ảnh hưởng được đến cơ thể tôi được nữa. Art mở miệng khi nghe tôi chọn đồ uống. "À, mà anh này, anh làm bác sĩ ở đâu ạ?"
"Anh là bác sĩ cấp cứu." Tôi đáp. Tol hướng mắt về phía tôi, dường như bắt đầu có chút hứng thú. Art tròn mắt.
"Anh ấy không chỉ là bác sĩ mà còn là bác sĩ cấp cứu đó mày. Số tao hên thật đó." Art hào hứng quay ra phía Tol nói, rồi quay lại đối diện tôi. " Mà anh tên gì vậy ạ?"
Tôi cười khóe miệng và hướng mắt về phía Tol đang nhìn vào tôi. Nhớ kĩ tên anh nhé cậu nhóc. "Anh tên Tihn." Tol và Art gật đầu. Chỉ có N"Mai đi đến chỗ ngồi vào mà không hứng thú. Tôi rất mừng vì tiến xa được đến thế này. Tol và tôi đã quen biết lẫn nhau rồi. Tôi phải nhanh chóng cảnh báo N"Tol phải cẩn thận, không nên lái xe ra ngoài tối nay.
"N"Tol này." Tôi gọi tên Tol. Tol nhướng mày, vô cùng kinh ngạc. Tôi chỉ có thể tự hỏi tôi làm gì sai cho tới khi Art nói."Anh biết Tol ạ?"
Sh*t. Quên mất là chưa có ai giới thiệu tên Tol cho tôi!
"Ừm." Bầu không khí giữa tôi và Tol dường như rất lạ. "À... Anh biết từ nhóm bạn nữ của anh. Anh được nghe về những người đẹp trai và khá nổi tiếng. N"Tol đứng đầu trong số họ. Kết quả là anh cũng biết tên Tol luôn."
"À à, cái tên này là thần tượng trên mạng (net idol) mà, ai mà không biết nó được chứ." Art dường như chẳng nghi ngờ gì câu trả lời vô lí của tôi. Tol chẳng biểu hiện gì cả. Nhưng ít nhất thì cậu ấy trông có vẻ không nghi ngờ khi tôi lơ đãng gọi tên cậu ấy.
Ôi Tin ơi là Tihn, vứt đâu cái sự sáng suốt rồi.
"À mà P"Doctor, anh làm gì ở đây thế?" Art lại tiếp tục là người hỏi tôi. Gía mà Tol cũng quan tâm tôi được như Ai"Art.
"Anh đang tìm một người mà anh biết nhưng lại không biết cách liên lạc với người ta."
" Ai vậy anh? Biết đâu bọn em biết người đó thì bọn em sẽ giúp anh tìm." Cậu nhóc sinh viên trước mặt nhìn tôi với ánh mắt long lanh, đề nghị giúp đỡ.
"Đ... được thôi. Anh đến và chờ người ta nhầm địa điểm thôi." "Người mà tôi biết", bịa khoa nào được đây. " Khoa Kỹ Thuật mới đúng."
"Hoh, em chẳng quen ai bên khoa đó cả. Chắc em không giúp gì được anh rồi." Khuôn mặt của cậu nhóc người Trung trở nên nhợt nhạt với tiếc nuối.
"Nhưng đến nhầm chỗ cũng không tệ đâu. Anh có thể giúp em và quen được hai em cũng tốt mà."
"Vâng vâng. Em cũng rất vui được quen biết P"Tihn." Đột nhiên, Ai"Art đến và ôm chầm lấy eo tôi, làm tôi ngạc nhiên. Tôi không muốn điều này đâu mà. "Nếu anh không ở đó thì chắc em không qua khỏi rồi. Anh chính là anh hùng của em. Hãy nhận em làm em trai anh đi mà."
Tôi nhìn Tol cầu cứu nhưng tôi nghĩ cậu ấy chỉ đang cười thầm khúc khích.
"Mày buông anh ấy ra đi không ăn đá của anh bác sĩ Tihn đó." Tol lên tiếng. Art nhăn mày, rút lui và cười trừ với tôi.
"Em thay mặt nó xin lỗi anh."
"Không sao đâu." Tôi cười trừ. Thành thật mà nói tự dưng có một người con trai tới ôm mình khiến tôi nổi da gà. "Trước đây từng có con gái ôm anh rồi, đây coi như trải nghiệm mới lạ đi."
Sau khi uống cà phê cùng nhau, mấy bạn trẻ và tôi đi tới cửa hàng đằng trước. Tôi không biết nên chuẩn bị nói với Tol như thế nào. Cậu ấy là người ít nói. Biểu cảm bình tĩnh của cậu ấy không thể hiện nhiều cảm xúc. Tôi là người luôn có quan hệ xã giao tốt với người khác mà đến giờ còn thấy khó khi bắt chuyện với cái người này. Nếu Tol mà đổi lại là Ai"Art thì tin tôi ngay là cái chắc và tất nhiên sẽ không ra khỏi nhà tối nay. Triage (Phân Loại Bệnh Nhân) - Chương 8.2: Loop 8.2
"Lát nữa, Mai muốn ăn mì Tom Yam không?." Tol hỏi Mai. Tình hình này lại khó hơn cho tôi khi mà N"Tol cứ dính với bạn gái như hình với bóng. Làm sao mà tôi xen vào, tạo sự thân thiết giữa tôi và Tol đây?
"Em này..." Vì chúng tôi sẽ phải mỗi người một ngả, tôi nên xin cách liên lạc với Tol . "Anh muốn kết bạn Facebook với mấy em, biết đâu lần sau chúng ta có thể đi ra ngoài cùng nhau."
"Được chứ anh!" Người hào hứng hơn cả, như đã biết, lại là Ai"Art. Về phần N"Tol, đôi mắt cậu ấy vừa rời khỏi bạn gái và tỏ ra quan tâm tới lời tôi.
Art gõ tên tài khoản Facebook của cậu ấy trong điện thoại của tôi một cách tích cực sau đó đưa sang Tol. Tol cầm điện thoại của tôi lên, rồi bỗng im lặng như thể cậu ấy đã thấy điều gì đó bất thường. Cậu ấy liếc lên nhìn tôi. Cái nhìn chút ngờ vực khiến tôi tự hỏi một lần nữa.
Tol trả lại điện thoại cho tôi.
"Anh đã từng tìm Facebook của em rồi! Em dùng tài khoản Facebook này."
Tol nói lạnh lùng, khiến tôi nổi da gà. Tôi cầm điện thoại của mình để xem thử. Sau đó, tôi nhận ra rằng nếu chúng ta nhấn vào ô tìm kiếm thì sẽ hiển thị Facebook của những người chúng ta đã tìm kiếm gần đây và cái tên đầu tiên xuất hiện là tài khoản Facebook của Tol.
---------
Lúc đầu là một bác sĩ, rồi trở thành một người bán hàng tiếp thị bình thường, tiếp đến là một thầy tướng số, sau đó là bạn trai cũ của N"Mai và giờ tôi đã trở thành một tên biếи ŧɦái lén theo đuôi. Tôi chỉ có thể lờ mờ nhìn hai chàng trai rồi nói lời tạm biệt và bước đi chán nản. Chỉ là làm quen với ai đó thôi mà tại sao việc này lại khó khăn đến vậy. Đó có thể là do không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên, không biết nhau một cách tự nhiên. Mọi hành động diễn ra trở nên hoàn toàn lạ lùng như thế này.
Tôi trở lại bãi đậu xe, chỉ nghĩ loanh quanh về Tol và tiếp theo nên làm thế nào mới ổn đây. Dành rất nhiều cho việc làm quen này và cuối cùng thì Tol không phải là người sẽ giúp tôi thoát khỏi vòng xoáy, chuyện gì sẽ xảy ra đây? Có phải tôi đang đi sai đường không?
Đừng bỏ cuộc, Tihn à. Vẫn còn thời gian - hơn một ngày cơ mà. Cố gắng làm bất cứ cái gì cũng được , vẫn hơn là cứ cái để vòng lặp này tiếp tục mà không làm gì cả.
Tôi nhớ là ca làm việc hôm nay ít bận hơn ca hôm sau. Tôi nhớ rằng hôm nay có khoảng bốn trường hợp lỗi kỹ thuật (?). Có hai trường hợp nhồi máu cơ tim cấp tính được đưa đến cùng lúc, một ca do tai nạn nghiêm trọng và một trường hợp ngừng tim do dùng thuốc, mà tôi có thể cứu họ trước khi chuyển họ cho các bác sĩ chuyên khoa để nhanh chóng tiếp tục điều trị với sự đánh giá của mọi người. Không ai biết rằng tôi thấy rất đã vì đã biết trước mọi trường hợp được đưa đến hôm nay.
Sau khi chuyển ca cho những người làm ca đêm muộn, tôi quay lại ngủ tại phòng của bác sĩ nội trú. May mắn là không còn nhiều trường hợp phải chăm sóc trong ca đêm muộn. Chỉ có một cô bé bị đau bụng vì ăn gỏi đu đủ lúc 11 giờ tối và bà của bé đang chờ kết quả xét nghiệm nhiễm trùng. Tôi ngồi xuống và bật máy tính lên để làm slide thuyết trình cho ngày mai. Vì khả năng có hạn, tôi chỉ dùng có năm phút. Chỉ có ba slide đầu tiên về ngộ độc nấm là tôi thực sự làm thôi. Sau đó, tôi sao chép và dán các slide cũ để làm cho tổng thể trông dài hơn, bởi đến slide thứ ba thì tôi định sẽ vờ ngất xỉu. Rất siêu phải không?
Tôi liếc mắt đồng hồ treo tường xem giờ . Bây giờ là nửa đêm rồi. Nếu tôi bắt chuyện với N"Tol bây giờ, liệu cậu ấy có trả lời tôi không nhỉ?
Tôi truy cập vào Facebook trên máy tính. Ai"Sing đã đăng nhập vào Facebook để dùng mà chưa đăng xuất. Tôi kéo lướt, xem dòng thời gian của Sing vì tò mò trước khi thoát ra. Sing từng là người tôi không ưa. Hai thằng thậm chí đã từng coi nhau như kẻ thù vì một người con gái. Có lần hắn khoe với tôi rằng tôi sẽ không bao giờ quen được cô gái từ chối tôi nhưng mà rồi hắn cũng phải mất mặt vì em y tá đó thôi. Bây giờ hắn và tôi không còn ganh nhau trong việc tán tỉnh phụ nữ nữa. Cạnh tranh với nhau sẽ chỉ khiến chúng tôi thấy bực bội hơn thôi.
Tôi mở một ô chat với N"Tol, hít thật sâu trước khi chào hỏi.
"Xin chào N"Tol. Anh là P"Tihn đây."
Chỉ vài giây sau, tin nhắn tôi đã gửi đã được xem.
"Vâng anh."
Cậu ấy thực sự là một thần tượng mạng. Tol có thể phải canh các phương tiện truyền thông 24/24 để kiểm tra thứ hạng của bản thân.
"Em ngủ chưa?"
"Vẫn chưa."
Tôi thở ra, cảm thấy cách bắt chuyện này tựa như khi tôi cố gắng tán tỉnh một cô gái và nàng đang chơi trò "hỏi và trả lời" cho đến khi tôi không thể nói gì xa hơn nữa.
"Ngày mai em có rảnh không? Cùng nhau đi ăn đi."
Tol lặng im một lúc. Tôi biết rằng cậu ấy đang cảm thấy không thoải mái nhưng tôi không thể nghĩ ra cách nào ổn hơn thế này cả.
"Anh thử hỏi Art xem, em chưa chắc đã rảnh đâu."
Tôi gần như phát hỏa. Em đùa đến thế này hả nhóc. Tôi giơ tay xoa bóp thái dương để kìm hãm không gõ vào đó "Em sẽ qua đời vào ngày mai, hãy ghi nhớ điều đó!" Sau đó, tôi nhớ ra N"Tol cũng kết bạn Facebook với một nữ bác sĩ, tên là Fakfaeng. Tôi và cô ấy có quen với nhau vì từng thực tập cùng một bệnh viện. Hai đứa từng chia ngọt sẻ bùi cùng nhau. Sau này dù mỗi đứa một hướng đi riêng nhưng vẫn giữ luôn giữ liên lạc với nhau. Bây giờ cô ấy đang tiếp tục con đường nghiên cứu y học. Chẳng có gì ngạc nhiên khi cô ấy sẽ theo dõi một người trông như những ngôi sao Hàn Quốc mà cô ấy vẫn phát cuồng. Xin lỗi Fakfaeng, cho tôi sẽ mượn bà làm cớ nhé.
"Nhưng có một người thực sự muốn gặp em. Một bạn nữ của anh, cô ấy là fan của em. Khi anh nói với cô ấy rằng anh gặp được em, cô ấy đã rất hạnh phúc. Cô ấy nhờ anh mời em đi ăn cùng." Để giảm bớt tính ép buộc, sau đó tôi nói thêm, "Nhưng nếu em không rảnh thì không có vấn đề gì đâu. Anh sẽ nói lại với bạn anh. Anh xin lỗi vì đã làm phiền em muộn thế này."
Tol lại im lặng một lúc lâu. Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình trong khi chờ đợi. Điều này không khó khăn đâu em. Gặp gỡ fan là điều mà một ngôi sao vẫn làm mà. Lại được còn được ăn miễn phí. Tốt quá còn gì
"Buổi trưa lúc 2 giờ chiều là được ạ."
Tôi đập bàn trong sự phấn khích. "Được rồi, ngày mai anh sẽ đến đón em."
"Vâng."
Tôi nở một nụ cười hài lòng. Tiếp đến, vấn đề là tôi phải bàn trước với Fakfaeng. Tôi phải đem cô ấy đến thật. Tôi tìm kiếm tên Fakfaeng và gọi cô ấy mà không cần suy nghĩ. Cô ấy đã từng gọi cho tôi lúc 2 giờ sáng và khóc lóc vì cãi nhau với chồng. Vậy thì tại sao tôi không được làm y như vậy?
"Ờ, sao thế?" Tiếng Fakfaeng cho thấy cô ấy vừa tỉnh dậy.
"Hey, vụ này khẩn cấp đây. Tôi muốn nhờ bà một việc. Trưa mai bà có rảnh không?"
"Huh?" Tiếng Fakfaeng nghe có vẻ khó hiểu. "Tôi sẽ ở Khoa Ngoại Trú cho đến trưa, sau đó sẽ đi ăn với anh xã."
"Bà..." Tôi nói bằng một giọng trầm hơn. "Bà có biết Tol Aekarin không?"
".... Tol nào nhỉ?
"Thì Tol mà bà kết bạn trên Facebook đó. Ngày mai tôi sẽ đi ăn với cậu ấy. Bà có muốn đi ké không?"
"Tol nào cơ?" Fakfaeng hỏi lại.
"Bà mở Facebook lên đi, rồi gõ Aekarin bằng tiếng Anh. Cậu ấy là sinh viên quản trị năm tư. Tôi thấy hai người kết bạn với nhau đó."
"Oh! Tôi nhớ ra rồi, nhóc đẹp trai đó. Tôi nghĩ em ấy đáng yêu và tốt bụng nên tôi kết bạn Facebook thôi nhưng mà không có biết nhau ngoài đời đâu." Có chút nghi ngờ trong giọng nói của Fakfaeng. "À mà tại sao ông lại mời tôi khi đã mời em ấy đi ăn rồi? Ông phải đưa ra một lý do chính đáng vì tôi sẽ phải hủy hẹn với anh xã để đi cùng ông đó."
"Ờ thì..." Tôi nên nói gì đây. "Biết đâu bà muốn gặp trực tiếp cậu ấy."
"Ai"Tihn". Đột nhiên, giọng Fakfaen trở nên lạnh lùng. "Giờ ông thay đổi... rồi à?
Người thấy khó hiểu bây giờ là tôi. "Thay đổi gì cơ?"
"Ông muốn theo đuổi em ấy nhưng mà ngại đúng không?" Fakfaeng hỏi với giọng cao vút làm tôi giật mình. "Ông muốn tôi đi cùng vì nhát chứ gì??"
"Không!" Tôi lập tức trả lời trong bất lực. "Không phải như thế đâu!"
"Sao cơ, không vui đâu nhé. Nếu không phải như vậy thì tôi không muốn đi đâu." Fakfaeng thở dài. Câu trả lời của cô ấy làm tôi hoang mang. Đừng phá hủy kế hoạch của tôi chứ. Tôi đã mời Tol rồi. Đừng như thế này chứ.
"Ờ... ờ. Tôi muốn theo đuổi cậu ấy. Bà phải giúp tôi, ok!!" Sau khi nói xong, cơ thể tôi run lên. Fakfaeng cười thích thú. "Nhất trí. Được rồi, bạn hiền à. Tôi muốn giúp ông lên xe bông dù cho đằng ấy là một người con trai đi chăng nữa. Ngày mai, bọn mình phải làm cho rõ ràng nha Tihn, cho tôi biết từ khi nào thì ông thay đổi "đối tượng" thế. Sao không nói với tôi."
Tôi cảm thấy chán nản, muốn tự nổ tung và biến mất khỏi đây. "V .. vậy ngày mai lúc 11 giờ 30 ... gặp nhau phía trước Khoa Cấp Cứu nhé."