"Cậu nghĩ gì thế hả?!" Hạ Lăng dở khóc dở cười, gõ đầu của cô ấy: "Nói mãi hóa ra là cách dở hơi này hả?"
"Tại sao lại là cách dở hơi chứ?" Lạc Lạc không phục: "Tớ rất nghiêm túc đấy! Tớ chân thành nghĩ kế giúp cậu mà."
"Đi ra chỗ khác chơi đi, ngoan." Hạ Lăng đuổi Lạc Lạc như đuổi mèo con, cún con vậy. Nhưng những điều Lạc Lạc nói vẫn quẩn quanh trong đầu Hạ Lăng mãi không đi. Lấy thân báo đáp sao? Cô đột nhiên nhớ tới lúc ở nhà chính của nhà họ Lệ, anh đã thô bạo chiếm lấy cô, hoàn toàn không hề sung sướng, thậm chí còn khiến cô cảm thấy đau khổ và sợ hãi…
Cô không hiểu nổi tại sao mình vẫn tiếp tục ở bên Lệ Lôi.
Anh cũng không phải là người hoàn hảo, lúc nổi khùng lên là lại không coi cô như con người. Dù xác suất xảy ra chuyện này rất nhỏ, nhưng trong lòng cô vẫn bị ám ảnh một cách sâu sắc.
Cô cảm thấy mình mê muội đến phát điên rồi thì mới không nỡ kết thúc với anh, thậm chí còn muốn quay lại với anh.