Hạ Kỳ ôm Tiểu Miêu Miêu vào lòng, hôn lấy hôn để má cô, "Anh đã thay đổi lịch bay thành buổi chiều rồi."
"Cho nên?"
Hạ Kỳ bế Tiểu Miêu Miêu nằm xuống giường lớn, nhẹ nhàng hôn lên trán của cô, "Cho nên trước khi đến giờ ăn cơm, chúng ta có thể làm một lần."
Tiểu Miêu Miêu: "..."
Cô không thể chống lại được sự dịu dàng bá đạo của Hạ Kỳ, chỉ đành mở to mắt mà dâng mình vào miệng sói.
Sau khi làm xong, Tiểu Miêu Miêu hết sức chỉ biết nằm ngủ mê man, sau khi tỉnh lại lần nữa đã thấy mình ở trên máy bay riêng.
"Em đói không?"
Khi cô nghe thấy giọng nói dịu dàng của anh truyền xuống từ đỉnh đầu, Tiểu Miêu Miêu mới phát hiện ra, mình đang ngồi trên đùi Hạ Kỳ.
Tiểu Miêu Miêu sờ sờ bụng mình, ngay cả cơm trưa chưa cũng chưa ăn, bĩu môi, "Em đói."
Hạ Kỳ khẽ vuốt tóc cô, "Em ngoan ngoãn ngồi ở đây chờ anh chút, anh đi lấy cơm cho em."
"Dạ."