Hôm sau.
Khi Tiểu Miêu Miêu thức dậy thì Mặt trời đã lên cao rồi.
Ánh nắng Mặt trời chói mắt chiếu lên làn da của cô. Dường như Tiểu Miêu Miêu nhớ tới điều gì đó, theo phản xạ mở to mắt ra, nhảy dựng lên ở trên giường.
"Thất cách cách, Thất cách cách, mấy giờ rồi? Mấy giờ rồi?"
Tiểu Miêu Miêu vò mái tóc giống như ổ gà của mình, đi qua đi lại tìm điện thoại, như là con châu chấu trên lò lửa.
Hạ Kỳ chìa cánh tay dài ra, đưa điện thoại của mình cho Tiểu Miêu Miêu xem: "Đã mười giờ rồi."
"Mười giờ?" Tiểu Miêu Miêu không nén được cao giọng lên nói, dùng tóc che lấy khuôn mặt của mình, khóc không ra nước mắt: "Em lại đi trễ rồi."
"Anh đã gọi điện cho Tần Vỹ rồi."
Hạ Kỳ ngồi dậy, chiếc chăn trượt xuống người anh, để lộ ra vết cào mà đêm qua bởi vì khó chịu mà cô đã để lại trên lưng anh. Khuôn mặt của Tiểu Miêu Miêu đỏ bừng, vội vàng nhặt cái áo ngủ ở trên mặt đất lên, khoác vào người mình, sau đó đi chân trần chạy vào phòng tắm.