Hàn Di Quân đứng yên tại chỗ, chân như bị đúc chì, rề rà không chịu bước tới.
Lâm Chung Tường híp mắt lại, trong mắt ánh lên vẻ nguy hiểm, giọng nói đong đầy vẻ không vui, "Mày không qua, chẳng lẽ là muốn tao phải qua mời sao?"
Thấy Lâm Chung Tường nén giận, Hàn Di Quân không biết mình đã chọc giận ông ta chỗ nào…
Rõ ràng là lần trước lúc đến trại giam, Lâm Chung Tường còn an ủi cô ta, bảo sẽ đón cô ta ra.
Hàn Tuyết liếc nhìn Lâm Chung Tường đang tức giận, rồi lại liếc sang Hàn Di Quân đang đứng ngây người tại chỗ, bèn dạy bảo cô ta.
"Tiểu Quân, không nghe ba con gọi con đi qua sao, còn đứng ngây người ở đó làm gì?"
"Con…"
Bây giờ trông Lâm Chung Tường nổi giận như sư tử vậy, cô ta rất sợ.
"Con gì mà con, mau đi qua đi." Hàn Tuyết không vui, thúc giục.
Hàn Di Quân liếc nhìn Lâm Chung Tường đang tức giận, rồi lại liếc nhìn Hàn Tuyết đang tỏ vẻ không hài lòng với cô ta, cuối cùng đành bước đến chỗ Lâm Chung Tường.