Trông thấy Tiểu Miêu Miêu, Đường Bảo Bối cũng chẳng màng đến Đường Tông Thần ở phía sau, đi thẳng về phía của Tiểu Miêu Miêu.
Bị Đường Bảo Bối lạnh nhạt, Đường Tông Thần cũng không cảm thấy xấu hổ, chỉ thản nhiên đi theo phía sau Đường Bảo Bối.
Tiểu Miêu Miêu nhìn thấy Đường Bảo Bối thì dĩ nhiên cũng nhìn thấy Đường Tông Thần theo sau cô ấy.
Tiểu Miêu Miêu bèn kéo Đường Bảo Bối sang, khẽ giọng hỏi: "Bảo Bối, sao chú của cậu cũng tới vậy?"
Tuy rằng tuổi tác của Đường Tông Thần với Hạ Kỳ không chênh lệch là bao, nhưng ở đây toàn là người cùng thế hệ, bỗng nhiên có một người hàng chú đến, nên cô cảm thấy rất lúng túng.
Huống chi, ngày đó ở nhà họ Đường, vẻ bề ngoài nghiêm túc của Đường Tông Thần cũng đã để lại ám ảnh sâu sắc trong cô.
Tiểu Miêu Miêu cho rằng giọng của mình đã rất nhỏ, nhưng lại không hề biết rằng lời nói này đã bị Đường Tông Thần nghe được.