Đường Bảo Bối là một người rất cố chấp. Nếu anh ta không chịu đồng ý với cô ấy thì với tính cách của cô ấy, thật sự không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Đường Tông Thần tháo cái tạp dề trên eo xuống, đi ngang qua trước mặt của Đường Bảo Bối, đến cạnh cửa thay giày.
"Đi thôi, anh đi cùng với em."
Đường Bảo Bối nhìn theo bóng dáng đang thay giày của Đường Tông Thần, muốn nói gì đó, nhưng lại bị Đường Tông Thần cắt ngang:
"Nếu không cho anh đi theo em, vậy thì không cần đi nữa."
Đường Bảo Bối mấp máy môi, đành miễn cưỡng đi theo.
...
Trong nhà hàng.
Tiểu Miêu Miêu chống hai tay lên cằm, thở vắn than dài: "Thất cách cách, anh nói xem tối nay Bảo Bối có tới không?"
"Có." Hạ Kỳ ném cho Tiểu Miêu Miêu một chữ chắc như đinh đóng cột.
Tiểu Miêu Miêu bĩu môi.
"Sao em lại cảm thấy thấp thỏm quá nhỉ?"
Bảo Bối sẽ không nuốt lời, nhưng khó tránh khỏi việc chú của cô ấy không cho cô ấy tới.