"Thất cách cách, em phát hiện có rất nhiều người đang nhìn chúng ta."
Hạ Kỳ lạnh nhạt nhìn quanh một vòng, khi nhìn đến những người đang nấp trong góc, sau cây cột, sau gốc cây, thì khóe miệng lạnh lùng khẽ mấp máy: "Em nhìn lầm rồi."
"Sao lại vậy được?"
Rõ ràng cô đều thấy những người kia đang ở đâu mà.
Tiểu Miêu Miêu cúi đầu nhỏ giọng thầm thì: "Dù em biết em trời sinh quyến rũ, ai gặp cũng thích, nhưng bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, em vẫn thấy ngại."
Nghe thấy mấy lời mèo khen mèo dài đuôi của cô nhỏ, mặt Hạ Kỳ giần giật, không kìm được bèn trêu: "Em nghĩ nhiều rồi."
"Ý Thất cách cách là em xấu xí, không quyến rũ đúng không?"
Tiểu Miêu Miêu hất tay Hạ Kỳ ra, chống nạnh, buồn rười rượi nhìn thẳng vào Hạ Kỳ.
"Không phải, tuy trong mắt người khác em xấu xí thật, nhưng trong mắt anh em luôn là xinh đẹp nhất." Hạ Kỳ dối lòng.