"Phải đó! Nếu không thì sao mà ngay cả đến gặp mặt bà Miêu cũng không dám chứ?"
"Ban nãy cô ta còn nói năng hùng hồn lắm, thực ra là làm ra vẻ để lừa người ta thôi!"
"Là thật thì không thể giả, là giả thì không thể thành thật, lừa người khác đến cuối cùng lại thành lừa chính mình."
Tiếp sau lại có mấy người hùa theo.
Tuy rằng cảm thấy người cuối cùng kia nói rất có lý, nhưng Tiểu Miêu Miêu vẫn cảm thấy đầu óc của họ rất có vấn đề.
Tiểu Miêu Miêu quay người lại, cố tình làm họ hiểu lầm.
"Mấy người cứ khăng khăng cho rằng tôi là kẻ giả mạo ư?"
"Phải." Đám người đồng thanh nói.
"Được thôi, nếu mấy người đã khăng khăng cho là thế, tôi cũng hết cách rồi."
"Rốt cuộc cũng thừa nhận rồi!" Ngải Văn cười thật tàn nhẫn, bỗng chợt nói lớn: "Bảo vệ đâu, ở đây có một nhân viên phục vụ giả mạo tiểu thư nhà họ Miêu. Hãy đuổi cô ta ra ngoài đi."