Lâm San mắt sưng húp, thu dọn đơn giản hai bộ quần áo rồi xách theo hành lý đi xuống dưới nhà.
Lâm Chung Tường đứng đầu cầu thang nhìn Lâm San, muốn nói mà lại thôi.
Mà hai mẹ con Hàn Tuyết không biết đã đi đâu rồi.
Lâm San không thèm liếc Lâm Chung Tường lấy một cái, tự mình xách hành lý đi xuống nhà.
Lâm Chung Tường tiến lên đón với vẻ lấy lòng: "San San, để ba xách cho con!"
Lâm San né tránh sự đụng chạm của ông ta, lạnh lùng nói: "Không cần đâu, con tự xách được. Ba cứ đi xách đồ hộ cô con gái bé bỏng của ba đi!"
Bàn tay đã vươn ra của Lâm Chung Tường cứng lại giữa không trung.
Ông ta cười khổ: "San San, con cũng là con gái của ba."
"Con cũng là con gái của ba. Vậy vừa nãy lúc ba nói một nhà ba người, ba có nghĩ tới cảm nhận của con không?" Lâm San xoay người lại nhìn ông Lâm, chất vấn với vẻ đau lòng.
Ông ta có biết khi cô ta nghe thấy câu "một nhà ba người", trái tim cô ta đã quặn đau nhường nào không?