"Tuệ Tuệ, tôi thích người khác rồi. Cho nên, cô đừng nên lãng phí thời gian nữa."
"Nhưng mà người anh thích không hề thích anh. Hơn nữa, cô ta còn có chồng chưa cưới rồi. Sao anh cứ phải khăng khăng một lòng với cô ta vậy chứ?"
"Tôi cam tâm tình nguyện."
"..."
Dương Kiêu Sách lại nói mấy điều gì đó với cô gái kia, đều là những chuyện về tình cảm cả.
Tiểu Miêu Miêu vuốt cằm mình, ra điều đã hiểu rõ mọi chuyện.
Hóa ra là tên này đang giải quyết "cái đuôi" của mình đây mà!
"Em lén lén lút lút ở đây làm gì thế?"
Có một giọng nói trầm khàn vang lên từ sau lưng, Tiểu Miêu Miêu giật mình đến nhảy dựng lên, ôm lấy trái tim suýt nhảy ra khỏi cuống họng, quay đầu nhìn lại.
"Thất cách cách, sao anh cứ thích hù dọa người ta thế?"
Hạ Kỳ ăn xong, thanh toán hóa đơn rồi, bèn đi ra ngoài tìm Tiểu Miêu Miêu. Ai ngờ, anh vừa ra khỏi cửa phòng đã trông thấy cô nhóc đang lén lén lút lút ở đây, chẳng rõ đang làm gì?