Cô cười duyên dáng đáp lời, nhưng nét cười trên khóe môi lại rất gượng gạo: "Cháu biết rồi ạ. Bây giờ cháu sẽ đưa ông đến bệnh viện ngay."
"Được, được, được, hai người mau đi đi, đừng để chậm trễ, ảnh hưởng đến sức khỏe của ông cháu."
Hạ Kỳ: "..."
Người qua đường hóng chuyện đều tản ra, đi về nhà nấu cơm cả rồi.
Hạ Kỳ nhìn Tiểu Miêu Miêu bằng ánh mắt thâm sâu, gằn từng chữ, từng chữ một: "Sao anh không biết mình có một cô cháu gái lớn bằng em vậy chứ? Hử?"
Trong chữ "hử" cuối cùng ấy, Tiểu Miêu Miêu nghe ra cảm giác nghiến răng giận dữ.
Cô rụt cổ lại, nhìn Hạ Kỳ với vẻ mặt tội nghiệp: "Chuyện này không thể trách em được, đều do mấy người đi đường kia tự ý suy đoán trước thôi."
"Vậy em không biết giải thích hay sao?" Bàn tay buông thõng ở bên hông của Hạ Kỳ đang run lên. Anh sắp tức đến phát điên rồi.
Rõ ràng rằng anh là chồng chưa cưới của cô nhóc, lại bị đám người mù mắt kia xem như ông của cô.