Lúc Tiểu Miêu Miêu xuống nhà, Hạ Kỳ đã dọn bữa sáng lên bàn ăn. Anh cởi tạp dề, vào bếp bưng bánh quy dâu tây ra.
"Mau qua ăn đi!"
"Vâng!"
Tiểu Miêu Miêu tung tăng ngồi vào bàn ăn, Hạ Kỳ lơ đãng ngẩng lên, lúc thấy bộ quần áo Tiểu Miêu Miêu đang mặc, sắc mặt lập tức tối sầm.
"Sao em không mặc quần áo anh lấy cho em?"
Tiểu Miêu Miêu gặm một cái bánh quy, dửng dưng nói: "Quần áo anh lấy toàn là kiểu dáng của năm nảo năm nào, đã lỗi mốt lâu rồi."
Hạ Kỳ kéo ghế ra, ngồi đối diện Tiểu Miêu Miêu.
"Nhà chúng ta đâu có thiếu tiền đến mức em phải mặc cái thứ quần áo thiếu vải thế này?"
Tiểu Miêu Miêu cúi đầu nhìn quần áo của mình, nhìn sao cũng không thấy có vẻ gì là thiếu vải.
"Thất cách cách, đây là bộ quần áo nhiều vải nhất em thường mặc đó."
Câu giải thích của Tiểu Miêu Miêu chẳng những không khiến sắc mặt Hạ Kỳ dịu đi, mà ngược lại còn u ám hơn.
"Nói vậy, trước đây quần áo em mặc còn thiếu vải hơn thế này ư?"