"Sao không gọi là ôn ã?" Hạ Kỳ nhướng mày, ra ngoài căng tin mới thả Tiểu Miêu Miêu xuống.
Chân vừa chạm đất, Tiểu Miêu Miêu liền vội vàng sửa sang lại vạt áo và mũ của mình.
Hạ Kỳ nhìn cô bé dậy thì xinh đẹp, giật mình khi vẫn có thể nhìn thấy dáng vẻ hồi nhỏ trên người của cô bé.
Sau khi chỉnh quần áo xong, Tiểu Miêu Miêu tức giận trừng mắt nhìn Hạ Kỳ: "Sau khi kết hôn mới gọi là ôn ã."
"Ồ!" Hạ Kỳ khẽ nhếch mép, giọng trầm thấp chứa đựng ý cười: "Là ai đi theo sau mông anh gọi anh là ôn ã lúc ba tuổi ấy nhỉ?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Miêu Miêu đơ ra.
Cô bé cười ngượng: "Lúc đó trẻ người non dạ mà!"
Đôi mắt sâu thẳm của Hạ Kỳ hàm chứa chút ý cười, chế nhạo: "Vừa rồi là ai mở miệng gọi ôn ã thế nhỉ? Cũng là trẻ người non dạ sao?"
Hạ Kỳ dừng lại, xoa đầu Tiểu Miêu Miêu, cười nói: "Hay là... Miêu Miêu đã vội vã muốn gả cho anh rồi?"