Đối với động tác vò đầu mình như thú cưng của anh trai, Hạ Lâm không tức cũng không giận, chỉ lạnh nhạt lấy tay vuốt lại mái tóc của mình.
Cô bé không phải kiểu người thích nói những chữ "nhớ", "thích" gì đó, vì cô bé luôn cảm thấy như vậy rất quái đản.
Về một số phương diện mà nói, Hạ Lâm vẫn rất giống Hạ Kỳ. Luôn điềm nhiên, giống như trên đời này không có chuyện gì có thể khiến tâm trạng của bọn họ chấn động vậy.
Không trả lời thẳng câu hỏi của Hạ Kỳ, Hạ Lâm hỏi: "Tiểu Miêu Miêu đâu ạ?"
Với cô vợ nhỏ của anh trai chỉ lớn hơn mình hai tháng tuổi này, Hạ Lâm trước giờ vẫn luôn gọi thẳng tên Tiểu Miêu Miêu.
"Vẫn đang ngủ, để anh đi gọi em ấy dậy."
"Vâng, anh đi đi."
Nói xong, Hạ Lâm liền chậm rãi đi xuống nhà. Chỉ là hôm nay dưới nhà vô cùng yên tĩnh, không có tiếng của Miêu Kỳ Phong.