(*) Tiếng lòng là cái gì?
Hạ Kỳ yêu chiều khẽ nhéo mũi Tiểu Miêu Miêu: "Bởi vì ôn ã đã nghe thấy tiếng lòng của Tiểu Miêu Miêu đó."
"Tiếng lòng?" Đôi mắt ngây thơ của Tiểu Miêu Miêu ánh lên sự khó hiểu: "Tiếng lòng là chái chì*?"
(*) Tiếng lòng là cái gì?
"Đó chính là tiếng nói từ tận sâu trong đáy lòng của em." Hạ Kỳ chỉ vào lồng ngực bên trái của Tiểu Miêu Miêu nói.
Tiểu Miêu Miêu vô thức che lấy vị trí nơi trái tim: "Ở trong này có tiếng nói sao?"
Tại sao mình lại hông nghe thấy nhỉ*?
(*) Tại sao mình lại không nghe thấy nhỉ?
Hạ Kỳ bật cười, bế Tiểu Miêu Miêu về phòng. Vừa đi, cậu vừa điều chỉnh lại tư thế bế cô vợ nhỏ của mình. Tiểu Miêu Miêu lên ba tuổi đã nặng mười mấy cân, nhưng đương nhiên cậu vẫn có thể bế được.
"Sau này em lớn lên rồi thì có thể nghe thấy tiếng lòng của mình."
"Lớn lên là chái chì, lúc nào em mới có thể lớn ạ*?"