Dụ được Tiểu Miêu Miêu nói ra mong muốn chân thật nhất trong lòng mình, Hạ Kỳ liền mỉm cười. Gần đây cô bé trở nên rất ranh mãnh, muốn cái gì sẽ không chịu nói thẳng ra mà cứ vòng vo gợi ý để người khác đoán. Nhưng Hạ Kỳ lại không tuân theo mạch suy nghĩ của Tiểu Miêu Miêu, mà luôn trả lời lạc hướng, buộc Tiểu Miêu Miêu phải nói thẳng ra.
Nếu như cứ giấu giếm suy nghĩ chân thật trong lòng mình, để người khác suy đoán, cậu lo có ngày Tiểu Miêu Miêu sẽ ôm một bầu tâm sự, không chịu giãi bày cùng ai. Hạ Kỳ không thích như thế. Cậu thích Miêu Miêu nói ra cô bé muốn gì, kể cả khi cô bé muốn làm chuyện khác người, hay là muốn thứ gì đó không tồn tại trên đời này. Chỉ cần cô bé nói ra, cậu sẵn lòng biến tất cả những điều không thể thành có thể.
"Miêu Miêu ngoan, bao giờ về nhà ôn ã sẽ mua kẹo mút cho em."
"Vâng."
Tiểu Miêu Miêu vui vẻ hét lên một tiếng, lăn qua lộn lại trên giường, lăn xong thì mừng rỡ ngồi dậy hỏi: "Ôn ã, bao giờ ăn về*?"