Hạ Kỳ là một cậu bé khôi ngô, tuấn tú từ nhỏ, nên dường như đã quen với những ánh mắt như vậy rồi. Nhưng cậu vẫn không muốn ngay cả ăn trưa mà mình cũng không được yên thân. Dù là người thần kinh vững chắc đến đâu cũng không chịu nổi chuyện bị một đám bạn học nữ nhìn chằm chằm lúc ăn cơm.
Cậu từ từ đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đút hai tay vào túi quần, lạnh nhạt rời khỏi sảnh trước ánh mắt si mê của đám nữ sinh kia. Mãi đến khi Hạ Kỳ đi rồi, đám bạn nữ kia vẫn chưa hoàn hồn.
Hạ Kỳ vừa đi ra, Miêu Kỳ Phong đã bưng khay cơm đến, đúng lúc bắt gặp những ánh mắt si mê vẫn chưa kịp thu hồi của những bạn nữ kia. Miêu Kỳ Phong tự đắc, cho rằng mấy bạn nữ kia thấy mình mà trúng tiếng sét ái tình, âm thầm lắc đầu cảm thán. Đẹp trai khổ thế đấy, đi đâu cũng gặp ánh mắt si mê này. Phải làm sao mới được đây!