Phong Linh Tử không tin, cô ta nhìn Miêu Kỳ Phong, "Chẳng lẽ bạn gái anh còn ưu tú hơn tôi sao?"
"Đúng!"
Giọng Miêu Kỳ Phong rất kiên định, nghĩ đến Hạ Lâm, ánh mắt anh ta trở nên dịu đi lần nữa.
Vẻ dịu dàng này chưa từng có khi anh ở trước mặt Phong Linh Tử.
Mặc dù bây giờ đã có rồi, nhưng cũng là sự dịu dàng thuộc về người khác.
Phong Linh Tử chỉ cảm thấy như có một bàn tay bóp chặt lấy tim mình.
Giọng anh nhẹ như lông hồng, nhưng lại đập thật mạnh vào trong lòng Phong Linh Tử, "Trong lòng tôi, cô ấy là người con gái ưu tú nhất toàn thế giới."
Sau đó, anh nhìn về phía Phong Linh Tử, sau đó đặt tay lên vai cô ta, nói một cách thật thấm thía.
"Cô có lựa chọn tốt hơn tôi mà, đừng lãng phí thời gian vào tôi nữa."
Phong Linh Tử liếc nhìn bàn tay trên bả vai mình, gần như cố chấp nhìn Miêu Kỳ Phong, "Nếu như tôi cứ muốn anh thì sao?"
"Vậy thì mời cô chuẩn bị độc thân cả đời đi."