"Vợ là…"
Hạ Kỳ còn chưa nói hết thì Tiểu Sách Sách đã không chờ nổi mà ngắt lời Hạ Kỳ.
"Vợ là chờ em lớn lên, em phải kết hôn với anh, hai chúng ta cùng sống với nhau, cùng sinh bé cưng." Tiểu Sách Sách nói.
Cậu ta hiểu vợ là vậy.
Tiểu Miêu Miêu không hiểu lắm, ngẩng đầu nhìn qua Hạ Kỳ: "Ôn ã, ăn ấy nhói dậy ó úng hông*?"
(*) Ông xã, anh ấy nói vậy có đúng không?
"Đúng thế." Hạ Kỳ nhìn thoáng qua ánh mắt mong đợi của Tiểu Sách Sách, lại chậm rãi bổ sung: "Nhưng mà nếu em làm vợ của cậu ta, thì sau này sẽ không được gặp ôn ã nữa."
"Hao chơ*?"
(*) Sao cơ?
Tiểu Miêu Miêu nghe xong câu này liền mất bình tĩnh. Cô bé vùng dậy từ vòng tay Hạ Kỳ, hai chân ngắn lũn chũn đứng trên đùi cậu, đôi tay nhỏ ôm thật chặt cổ Hạ Kỳ, nũng nịu nói: "Em hông mún làm cô vợ nhỏ của anh ấy, em mún làm vợ nhỏ của anh cơ."
"Chuyện đó sao có thể chứ?" - Tiểu Sách Sách nổi giận.
"Chại hao hông thể*?"
(*) Tại sao không thể?