Thực ra đình viện ở Dương gia cũng không lớn lắm lại còn treo đầy đèn lồng, tuy không sáng rõ như ban ngày, nhưng cũng tỏa ra ánh sáng dịu dàng.
Nguyên Vô Ưu dừng bước rồi ngẩng lên nhìn bầu trời. Dưới mái hiên, ánh sáng nhu hòa óng ánh mà đèn lồng tỏa ra khẽ chiếu rọi lên người nàng, mái tóc đen tuyền phất phơ theo gió, đẹp đến mức không ai nỡ quấy rầy, sợ rằng chỉ cần vừa lên tiếng là sẽ phá vỡ cảnh đẹp tĩnh lặng lúc này đây.
"Mộc Vũ, giúp đỡ ta đi!"
Mộc Vũ bỗng chốc ngẩng đầu, đôi mắt tuyệt đẹp có thể khiến người khác mất hồn của Nguyên Vô Ưu nhìn thẳng vào hắn, bình tĩnh mà thong dong, lại lạnh nhạt thản nhiên không một chút cảm xúc, dường như lời nàng đang nói chỉ là một chuyện không quan trọng.
Mộc Vũ bất chợt cảm thấy, hóa ra bầu không khí yên tĩnh tốt đẹp kia chớp mắt đã biến mất không còn tăm hơi. Cổ họng hắn như bị một bàn tay khẽ bóp nghẹn, tuy bàn tay ấy dùng lực rất nhẹ, nhưng cũng đủ để khiến hắn nghẹt thở.