Trong quân khu.
"Tôi xin các anh cho tôi gặp Tư lệnh một chút thôi. Tôi chỉ cần biết chị Hoắc đang ở đâu là được. Hu hu hu." Tiểu Ba khóc lóc cầu xin.
"Đi đi, đây không phải là chỗ để cho cô khóc. Cô mà không đi thì đừng trách chúng tôi ác." Binh sĩ nghiêm nghị nói, mặt lạnh như tiền.
"Tại tôi hại chị Hoắc, tôi chỉ cần biết chị ấy có an toàn hay không thôi." Tiểu Ba muốn xông thẳng vào tòa nhà văn phòng của Tư lệnh nhưng bị binh sĩ ngăn lại nên không sao vào được.
Đúng lúc đó, lính cần vụ của Cố Hạo Đình đi qua. Anh chàng chau mày, bực bội nói: "Quăng cô ta ra ngoài đi. Tư lệnh đã khó chịu sẵn rồi, đừng có làm phiền ngài ấy nữa."
"Vâng." Binh sĩ xách Tiểu Ba lên, đi thẳng ra ngoài.
Tiểu Ba biết nếu mình bị ném ra ngoài quân khu đặc chủng thì sẽ không vào được nữa, bèn gào to: "Tư lệnh khai trừ anh Trần hậu cần, hủy bỏ hết đơn hàng với nông trường chắc cũng đủ nguôi giận rồi chứ? Chị Hoắc nhà tôi vô tội, xin Tư lệnh buông tha cho chị ấy đi mà!"