Cô lảng sang vấn đề khác: "Kiểm tra sao rồi?"
Mạc Băng cười cong khóe miệng: "Xong rồi, hai tiếng nữa mới có kết quả."
Mạc Băng một mình đến bệnh viện, không có Lâm An Chi đi cùng. Khương Cửu Sênh đoán cô ấy vẫn chưa thông báo cho người yêu, trong lòng dấy lên lo lắng: "Sao còn chưa báo cho Lâm An Chi?"
Ý cười của Mạc Băng vẫn đượm trên môi: "Chị muốn nói trực tiếp với anh ấy." Mạc Băng khẽ nhíu mày, suy đoán, "Có khi sẽ dọa anh ấy nhảy dựng lên mất."
Sau khi Khương Cửu Sênh biết được đây là chuyện vui ngoài ý muốn, cô hỏi: "Hai người không phải cố tình thả sao?"
Kể ra rất dài dòng, Mạc Băng chỉ ẩn ý đáp: "Cũng không khác tình huống của hai người lắm."
Khương Cửu Sênh đã hiểu, rượu vào sẽ có vài thứ không kiểm soát được.
Mạc Băng không tiếp tục đề tài này nữa, ân cần dặn dò cô: "Nghỉ ngơi cho tốt đi, sếp đã dời thời gian chuẩn bị tổ chức concert rồi, bên đoàn phim còn lâu mới khai máy, không cần lo lắng chuyện công việc."