Sở Ninh Dực một tay xoay bút, một tay cầm di động, một tai nghe cấp dưới báo cáo, một tai nghe điện thoại.
Nghe Phong Phong chất vấn, Sở Ninh Dực hơi nhếch mép nói: "Chẳng qua là cảm thấy IQ cao quá mà không có chỗ sử dụng là một chuyện rất nhàm chán thôi."
Khóe miệng Phong Phong giật giật, anh ta biết là Sở Ninh Dực đang muốn trả thù lại câu tối qua anh ta nói, nhưng có cần phải ác đến thế không.
"Sở Đại, tôi sai rồi được chưa?" Phong Phong kêu than.
"Không còn kịp nữa rồi." Sở Ninh Dực thản nhiên nói.
"Sở Đại à, không biết yêu thì phải học. Cậu trả thù tôi như thế thì có ích lợi gì chứ!" Phong Phong phẫn nộ nói.
"Trả thù cậu sẽ khiến tôi vui vẻ. Cậu biết mà, dạo gần đây tôi nhiều chuyện phiền lòng quá. Mà cậu còn không bằng Bạch Nhị đâu nhé, chí ít cậu ta đáng thương hơn cậu nhưng cũng có gọi điện tới chất vấn tôi đâu." Chiếc bút trong tay Sở Ninh Dực rớt xuống đất, phát ra một tiếng vang thanh thúy.