Thủy An Lạc điềm nhiên ngồi xuống sofa nhưng hai tay vẫn tóm chặt vạt váy của mình. Có ba mẹ bảo vệ thì làm gì có ai muốn làm nhím, nhưng ba cô không cần cô nữa rồi, trong khi đó cô còn phải bảo vệ một đứa trẻ nữa, ngoại trừ biến mình thành nhím ra cô đâu còn lựa chọn nào khác.
Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc đang ngồi trên sofa run rẩy, anh ngẫm nghĩ lại xem có phải câu nói vừa rồi của anh sai rồi không, nhưng suy cho cùng anh vẫn không cảm thấy mình sai gì cả. Thủy An Lạc lúc này thật sự là y như một con nhím động tí là sẽ đâm người, đây không phải là chuyện hay ho gì đối với tương lai của cô cả.
"Cô và Thiến Thần có tranh chấp gì à?" Sở Ninh Dực quyết định đặt công việc của mình sang một bên, phải nói chuyện tử tế với cô nhóc về vấn đề của cô nàng mới được, nếu như bọn họ thật sự có thể bước tiếp, vậy anh phải có trách nhiệm với tương lai của cô.