Download App
100% Mơ giữa hoang tàn / Chapter 7: 7, TNT

Chapter 7: 7, TNT

Chúng tôi tạm ổn định ở góc hầm mà thủ lĩnh nhóm kia chỉ định. Trung và Thành vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng tôi biết họ đang cân nhắc từng bước đi. Không gian nhỏ hẹp, ánh sáng mờ nhạt chỉ đủ để nhìn thấy những khuôn mặt lấm lem, ánh mắt đầy toan tính. Tôi ngồi xuống, lưng dựa vào một thùng gỗ mục nát, đôi mắt kín đáo quan sát xung quanh.

Thành lôi từ túi ra một chiếc đèn pin nhỏ, chiếu vào mấy tấm bạt che chắn tạm bợ. "Chắc chắn không? Tao cảm thấy chỗ này như một cái bẫy vậy," Thành thì thầm với giọng cảnh giác.

Trung ngả người dựa vào một cột trụ, đôi mắt vẫn không rời đám côn đồ đang tụ tập cách đó không xa. "Bẫy hay không thì cứ tạm ở đây đã. Chúng ta cần thông tin, và ít nhất bây giờ có chỗ trú thân."

Tôi khẽ gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng vẫn còn nhiều băn khoăn. Tôi lặng lẽ lôi từ túi ra một mẩu bánh mì khô, cố gắng nhai nuốt để quên đi cơn đói đang hành hạ.

Không lâu sau, một trong những kẻ côn đồ bước tới, vẻ mặt giả lả, nở một nụ cười như muốn tỏ ra thân thiện. Nhưng đằng sau cái nụ cười ấy, tôi vẫn nhận ra nét ranh mãnh vốn dĩ của hắn—một sự toan tính rõ ràng trong từng ánh mắt. Trong tay hắn là vài gói bánh mì cũ và mấy chai nước lọc đã mở nắp, thứ mà ở nơi này vốn là một loại tài sản có giá trị.

Hắn đặt đống đồ lên bàn trước mặt chúng tôi, ngó qua từng gương mặt, đặc biệt dừng lại ở Trung và Thành. "Này, ăn đi. Xem như là chút lòng thành của tụi tao. Mấy ông em mới tới chắc cũng mệt rồi."

Trung liếc mắt qua đống đồ, không hề có ý định động đến. "Lòng thành? Bọn tao không cần mấy thứ này. Nếu muốn 'lòng thành', tụi mày cứ nói thẳng đi, có thông tin gì không?"

Hắn nhếch môi cười, như thể Trung vừa nói trúng tim đen. "Tao thích mấy thằng như tụi mày, thẳng thắn không lòng vòng. Nhưng nghe này, không có gì là miễn phí. Bánh với nước chỉ là cái cớ thôi. Tụi mày muốn thông tin, thì phải có qua có lại. Tụi tao đưa bánh và nước trước rồi, cũng đến lúc tụi mày trả lại thứ gì đấy nhỉ?"

Thứ chiêu trò rẻ mạt.

Tôi cười khẩy rồi vỗ vai thằng Trung.

Mày tự lo vụ này nhé!

Nhưng tôi lầm to khi tin tưởng thằng đầu gấu này.

Chẳng hiểu thằng Trung nghĩ gì, nó bước tới, dẫm mạnh chân làm cả đống bánh mì cũ và mấy chai nước lăn lóc trên sàn. Kẻ côn đồ nhìn đống lộn xộn dưới chân, nét mặt thoáng chốc sượng trân, nhưng rồi nụ cười ranh mãnh nhanh chóng trở lại. Trung cúi xuống, mắt đối mắt với hắn, giọng đanh lại đầy thách thức.

"Bọn tao không cần mấy thứ rẻ tiền này," Trung nói, đôi mắt không rời khỏi kẻ đối diện. "Muốn trao đổi thông tin thì ít nhất phải là thứ gì đó tương xứng. Đừng có mang mấy cái này ra làm trò cười."

Tên côn đồ khẽ nhếch mép, nhưng tôi thấy rõ hắn có chút chột dạ. Hắn đưa mắt sang hai thằng đi cùng, như thể cân nhắc xem phải làm gì tiếp theo. Trung không cho hắn có cơ hội lên tiếng, tiếp tục đẩy mạnh. "Bọn tao nghe nói tụi mày biết được vài thứ về đám quái vật ngoài kia. Quân đội cũng không thể kiểm soát được. Đừng giả vờ không biết tao đang nói về cái gì."

Kẻ côn đồ gật gù, bước lùi lại một bước, như muốn giữ khoảng cách an toàn với thằng Trung. Hắn nhìn lại đám đàn em, rồi cười khẩy. "À, vậy là tụi mày muốn biết về bọn quái vật. Được thôi, tao sẽ nói cho tụi mày biết, nhưng trước hết phải hiểu là thông tin này không phải ai cũng có được. Và không dễ nuốt đâu."

Thằng Thành đứng dậy, ánh đèn pin trên tay chiếu thẳng vào mặt tên côn đồ, làm hắn phải nhíu mắt. "Đừng có dài dòng nữa. Muốn nói gì thì nói, không thì biến. Ở đây, thời gian quý giá lắm."

Tên côn đồ gật đầu, tỏ vẻ như đã nắm bắt được tình thế. "Tụi tao nghe từ một nguồn đáng tin rằng quân đội đang thu thập một thứ gì đó. Họ gọi nó là 'viên đá'. Thứ này có khả năng kiểm soát hoặc chí ít là làm suy yếu đám quái vật. Nhưng cũng chỉ là lời đồn thôi, chưa ai thực sự thấy viên đá đó."

Trung khoanh tay, vẫn giữ thái độ lạnh lùng. "Viên đá? Nguồn tin của mày chắc chắn chứ? Hay chỉ là tin đồn vớ vẩn từ mấy thằng nhát gan?"

"Chắc chắn hay không thì tùy tụi mày tin. Nhưng nghe này," hắn nói, ngả người về phía trước, giọng thì thầm như muốn tránh để kẻ khác nghe thấy. "Quân đội đã mất kiểm soát. Bọn quái vật đang ngày một đông hơn và hung hãn hơn. Nếu viên đá thực sự tồn tại, nó có thể là thứ duy nhất giúp chúng ta thoát khỏi tình cảnh này."

Trung im lặng, nhìn sâu vào mắt tên côn đồ, như muốn đoán xem hắn có đang nói thật hay không. Nhưng rồi Trung quay sang Thành và tôi, khẽ gật đầu. "Tốt. Nếu viên đá đó có thật, tụi tao sẽ tìm cách để lấy được nó. Mày chỉ cần đảm bảo là thông tin của mày không sai lệch, nếu không thì đừng trách."

Tên côn đồ nhún vai, nụ cười nhếch mép đầy vẻ khó lường. "Muốn kiểm chứng thì tự mình đi mà tìm. Tao chỉ làm phần của tao. Còn giờ thì cứ coi như tụi mày đang nợ tao một món nợ thông tin. Ở đây, ai biết gì đều có giá cả."

Trung gật đầu, vỗ vai tên côn đồ như đã đạt được thỏa thuận ngầm. Tên côn đồ rút lui, để lại không gian mờ ảo với những toan tính đang chờ đợi. Tôi biết rõ, từ lúc này, mọi quyết định đều phải thận trọng hơn. Món nợ thông tin mà Trung vừa nhắc tới có thể sẽ là gánh nặng, nhưng trước mắt, nó là thứ duy nhất giữ chúng tôi tiếp tục tiến lên.

Đợi tên côn đồ rời khỏi, tôi mới thực sự để lộ cảm xúc. Cơn giận dữ trào dâng khiến tôi túm chặt cổ áo thằng Trung, giọng gằn xuống, chẳng còn kìm nén được nữa.

"Thằng chó, mày làm cái quái gì vậy hả?" tôi gằn giọng, mắt tóe lửa.

Thằng Trung chỉ nhún vai, không chút hối lỗi. "Mày bảo tao xử lý, thì tao xử lý thôi. Nếu không như vậy, tụi mình chẳng khác gì lũ chó đói, quẫy đuôi để xin ăn."

"Tao không cần biết bây giờ tụi mình là gì," tôi gầm lên, siết mạnh hơn, "nhưng mày có nghĩ đến khi số lương thực tụi mình tích trữ không còn đủ thì mày sẽ làm gì không? Mày định hoang phí đến chừng nào?"

Không khí ngột ngạt càng thêm căng thẳng, chỉ còn nghe rõ tiếng thở dồn dập của cả ba. Thằng Thành, kẻ vốn điềm tĩnh nhất, cũng phải chen vào. "Ngan, bớt nóng đi. Chuyện đã xảy ra rồi, từ từ tính tiếp. Với lại tụi mình cũng có được thông tin quan trọng còn gì."

Tôi khẽ nhíu mày, nhưng cũng buông tay ra. Có lẽ Thành nói đúng, nhưng trong lòng tôi vẫn còn bực bội, chưa hoàn toàn nguôi ngoai.

"Thế còn lương thực thì sao?" Tôi vẫn gặng hỏi, ánh mắt xoáy vào Trung, muốn nghe nó giải thích.

Thằng Trung nhìn tôi, khẽ nhếch môi cười đểu, mắt liếc sang Thành như kêu gọi sự hưởng ứng. "Chẳng tính cái gì cả. Tao nghĩ rằng 'nhóm' chúng mình cần tin tưởng vào 'tầm nhìn sáng suốt' của lãnh đạo 'chuối đổ', phải không?"

Thành khẽ lắc đầu, cười gượng, cố gắng giữ hòa khí.

Nhưng nhóm á, dường như chúng tôi chưa từng nghĩ đến điều này. Chúng tôi chỉ là ba học sinh cùng lớp, gặp nhau một cách tình cờ, và gắn kết với nhau bằng những quyết định tạm thời. Đối mặt với sự sinh tồn khắc nghiệt, liệu lòng tin có đủ để vượt qua tất cả, hay sẽ tan biến như những hạt cát trong gió?

Giữa không gian tĩnh lặng, tôi lùi lại, cố gắng hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh. "Nghe này, Trung, Thành. Tụi mình là một nhóm. Từ giờ, bất kỳ quyết định nào cũng cần có sự đồng thuận của cả bọn. Tao không muốn ai tự ý làm gì nữa."

Trung khẽ gật đầu, vẻ mặt bớt phần khiêu khích. Thành cũng gật theo, đôi mắt thoáng chút mệt mỏi nhưng đầy quyết tâm.

"Quyết định rồi," thằng Trung bỗng hào hứng lạ thường, "từ bây giờ ba đứa mình là một nhóm TNT".

TNT, có lẽ ý nó là viết tắt tên của cả ba chúng tôi: Trung, Ngạn, Thành.

"Và khi cùng kết hợp, chúng ta bất khả chiến bại đúng không." Thằng Thành cũng hào hứng không kém.

Ờ thì,... chắc vậy… nhỉ?

"Vậy thống nhất thêm một điều nữa," tôi nghiêm túc, "mỗi thành viên chỉ được phá lệ một lần."

"Và tao sẽ là đứa phá lệ đầu tiên." Tôi nghiêm túc đấy.

"Hả??"


Load failed, please RETRY

New chapter is coming soon Write a review

Weekly Power Status

Rank -- Power Ranking
Stone -- Power stone

Batch unlock chapters

Table of Contents

Display Options

Background

Font

Size

Chapter comments

Write a review Reading Status: C7
Fail to post. Please try again
  • Writing Quality
  • Stability of Updates
  • Story Development
  • Character Design
  • World Background

The total score 0.0

Review posted successfully! Read more reviews
Vote with Power Stone
Rank NO.-- Power Ranking
Stone -- Power Stone
Report inappropriate content
error Tip

Report abuse

Paragraph comments

Login