Những ngày sau đó, Anabella và Thiên Phong thường xuyên gặp gỡ. Họ đi dạo quanh thành phố, trò chuyện về những chuyện vặt vãnh, và dần dần, tình cảm của họ dành cho nhau ngày càng sâu đậm. Tuy nhiên, Anabella luôn duy trì một khoảng cách nhất định, lo sợ rằng sự gần gũi có thể gây tổn hại cho Thiên Phong.Một buổi tối, khi họ đang đi dạo trong công viên, Thiên Phong đột nhiên dừng lại. "Anabella, có phải em đang giấu điều gì đó? Anh cảm nhận được sự lo lắng trong đôi mắt của em."Anabella hít một hơi sâu, cảm giác như sắp phải mở lòng."Có một điều mà em không thể chia sẻ với ai. Đó là lý do em phải sống ở đây, không phải vì em muốn, mà vì em đang bị trừng phạt."Thiên Phong nhìn cô với vẻ bối rối."Trừng phạt? Em đang nói gì vậy?"Anabella do dự, rồi nói,"Trước đây em là một thiên thần. Em đã phạm một sai lầm và giờ phải sống như một người trần cho đến khi hoàn thành một nhiệm vụ bí mật. Nhưng… nếu em yêu một người trần, người đó sẽ phải đối mặt với những tai họa khủng khiếp."Thiên Phong nhìn cô, rõ ràng sốc trước sự thú nhận của cô."Vậy… em sợ rằng tình yêu của chúng ta sẽ mang lại tai họa cho anh?"Trái tim Anabella như bị siết chặt. Cô không muốn đối mặt với sự thật này, nhưng sự thật không thể tránh khỏi."Đúng vậy. Em không muốn làm tổn thương anh, nhưng lời nguyền rất mạnh mẽ và không dễ dàng bị phá vỡ."Thiên Phong im lặng một lúc, rồi nói với sự kiên quyết."Dù thế nào đi nữa, anh không thể rời bỏ em. Anh cần biết thêm về nhiệm vụ bí mật của em và làm điều gì đó để giúp đỡ."Anabella quay đi, nước mắt lăn dài trên gương mặt."Anh không hiểu đâu. Tình yêu có thể làm mọi thứ trở nên tồi tệ hơn, và em không muốn thấy anh phải chịu đựng."