Download App
84.61% Bóng Ma Hoàng Cung / Chapter 43: C42

Chapter 43: C42

C42

Trong giấc mơ mông lung, Y Nguyệt như lạc về tuổi thơ, nơi cô thấy hai người em trai yêu quý của mình. Kỳ Anh và Ân Hoà, hai đứa trẻ với gương mặt thanh tú, đang nô đùa dưới ánh nắng chiều vàng rực trong sân Hoàng triều. Nếu là trước kia, Y Nguyệt đã lao ra ôm chầm lấy các em, nhưng giờ đây, cô chỉ có thể đứng từ xa, tim đau nhói. Cõi mộng luôn mang đến hi vọng, nhưng hiện thực lại phũ phàng đến tàn nhẫn. Hai người em trai của cô đã ra đi mãi mãi. Kỳ Anh biến mất không dấu vết, còn Ân Hoà giờ chỉ còn là một nấm mồ lạnh lẽo. Hôm ấy, đứng trước mộ em trai, Y Nguyệt như hóa đá, không thể khóc, nhưng trái tim cô lại thắt lại từng cơn, khiến cô mất ăn mất ngủ suốt mấy ngày liền.

Giấc mơ tan vỡ, nước mắt lã chã rơi. Ngực cô như bị tảng đá đè nặng, cô giãy giụa trong nỗi đau khổ, muốn thoát khỏi thực tại nghiệt ngã này. Một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vỗ lên má cô, khiến Y Nguyệt giật mình. Hàng mi run rẩy, cô mở mắt ra, thấy gương mặt của Triệu Tú. Ánh mắt Triệu Tú đầy lo lắng, như muốn xoa dịu nỗi đau của cô.

"Hoàng tỷ gặp ác mộng à?" Giọng Triệu Tú dịu dàng, không còn vẻ lờ đờ của người vừa thức dậy. Cậu ta ngồi bên giường, ánh mắt dõi theo Y Nguyệt, như muốn đọc hết tâm tư của cô.

Y Nguyệt không trả lời, cô cố gắng ổn định lại hơi thở, nhưng trái tim vẫn còn đang thắt lại từng cơn. Cô chống tay ngồi dậy, ánh nắng sớm đã len lỏi qua rèm cửa sổ, nhuộm vàng căn phòng. Cô xoa xoa giữa hai chân mày, đêm qua ngủ không yên nên lúc thức dậy thấy càng mệt mỏi hơn. Cô bước xuống giường, chân trần chạm vào nền đất lạnh lẽo, Y Nguyệt kéo rèm cửa sổ ra.

Ánh nắng ban mai rực rỡ chiếu vào mặt cô, khiến Y Nguyệt hơi nheo mắt lại. "Hoàng tỷ có muốn ăn chút gì không?" Triệu Tú hỏi,

"Ta không đói" Y Nguyệt vừa dứt câu thì bụng cô lại kêu lên tiếng đói meo. Triệu Tú chỉ cười nhẹ, không nói gì, rồi truyền người hầu đến đem đồ ăn vào. "Y Nguyệt, để ta súc cho tỷ ăn"

Y Nguyệt nhíu mày, hất tay mạnh mẽ, khiến cả bát súp nóng hổi đổ ập xuống sàn nhà, rơi vung vãi khắp nơi. Sự tức giận trong ánh mắt cô như muốn thiêu đốt cả không khí. Triệu Tú lập tức đổi sắc mặt, cậu ta nắm chặt cằm Y Nguyệt, ép cô quay về hướng mình. Mấy người hầu đứng cạnh đó sợ hãi run lên bần bật, họ nghĩ Y Nguyệt đã phạm phải tội lớn, bởi dù là chị gái Hoàng đế thì cũng phải tuân theo quy tắc nghiêm ngặt của cung đình.

"Y Nguyệt, không phải ta luôn đối xử tốt với tỷ đến như vậy sao?" Giọng Triệu Tú lạnh lùng, ánh mắt cậu ta u ám, hoàn toàn khác hẳn vẻ dịu dàng lúc trước.

"Ta không đói" Y Nguyệt cố nén sự sợ hãi, giữ gương mặt lạnh, nhưng cơ thể cô run rẩy, môi mím chặt.

Triệu Tú nghe vậy cười khẩy, rồi đưa tay vuốt nhẹ mép môi Y Nguyệt, cô giật mình lùi lại, nhưng đã bị cậu ta giữ chặt. Nếu như bình thường là người khác không phải Y Nguyệt thì sau hành động vừa nãy có lẽ đã bị đem đi xử trảm rồi!

"Ở đây có vinh hoa phú quý, tỷ chẳng phải làm gì cả, chỉ việc ngồi nhàn nhã đọc sách, uống trà, rồi thăm cây, cái ăn tự đến, không thiếu thứ gì, lại có ta luôn bên cạnh. Ở đây với ở làng quê trước tỷ ở thì có gì khác nhau chứ?" Triệu Tú nói, giọng điệu đầy vẻ khinh thường.

Y Nguyệt ghét bỏ nhìn cậu, nghiêng mặt sang hướng khác: "Ở đó không có ngươi!"

Triệu Tú cười khổ nhìn cô, ánh mắt cậu ta đầy vẻ đau khổ: "Là vì ghét ta sao?" Cậu ta dừng một chút, giọng nói khàn khàn: "Vậy lúc trước Hoàng tỷ rời đi... có phải cũng vì không muốn thành hôn với ta?"

Y Nguyệt thốt nhiên trợn to hai mắt, giọng nói nghẹn ngào: "Không phải vậy..."

Phía ngoài đột nhiên Sà Ngọc đi vào, trông thấy Y Nguyệt và Triệu Tú, cô khẽ cúi đầu chào: "Hoàng thượng, ngoài triều có quan thần cần gặp ngài."

Triệu Tú không liếc nhìn Sà Ngọc, ánh mắt cậu ta đầy vẻ mệt mỏi. Cậu ta giờ đang phải thống trị cả một nước lớn, trong đầu lúc nào cũng chỉ thấy căng thẳng. Triệu Tú rời đi, Sà Ngọc cũng bước theo sau. Trước khi đi, cậu ta vẫn nói với Y Nguyệt: "Hoàng tỷ hãy ngoan ngoãn ở đây chờ ta, lát nữa xong chuyện chúng ta nói chuyện tiếp."

Cậu ta đi rồi, Y Nguyệt mới thả lỏng người, khẽ thở dài, lặng lẽ bước ra ngoài. Ánh mắt cô vô thức hướng về phía phòng Kỳ Anh. Ân Hoà đã mất, nhưng Kỳ Anh vẫn biệt tăm biệt tích, chỉ đơn giản là biến mất không một dấu vết. Có lẽ cậu vẫn còn sống và đang ở một nơi nào đó xa xôi ngoài kia.

Y Nguyệt bước vào phòng Kỳ Anh, nơi này đã không còn ai lui tới nữa. Không gian quen thuộc bỗng chốc trở nên lạnh lẽo, khiến trái tim cô thắt lại. Cô nhìn lướt qua từng kệ sách, chiếc giường, tủ quần áo,... mỗi vật dụng đều gợi nhớ về những kỷ niệm xưa. Y Nguyệt ngồi xuống, tay vơ lấy đại một quyển sách trên kệ đã bám đầy bụi. Vừa ngồi suy nghĩ vẩn vơ, tay cô vô thức lật từng trang sách, như muốn tìm kiếm một tia hy vọng mong manh.

Liệu bây giờ cô ra ngoài đó có thể tìm thấy Kỳ Anh ở đâu? Mà giờ có muốn ra ngoài, Y Nguyệt cũng vẫn chả thể ra khỏi đây được. Cô gập quyển sách lại, cảm giác bất lực bao trùm lấy cô. Ngẫm nghĩ một lát, Y Nguyệt chợt hiểu ra, Triệu Tú giam cầm cô ở đây cũng chỉ đơn giản vì sợ cô sẽ rời khỏi đây, sẽ chạy mất. Vậy thì đơn giản, cô chỉ cần chứng tỏ cho cậu ta thấy rằng cô không còn muốn thoát ra khỏi đây nữa.


Load failed, please RETRY

Weekly Power Status

Rank -- Power Ranking
Stone -- Power stone

Batch unlock chapters

Table of Contents

Display Options

Background

Font

Size

Chapter comments

Write a review Reading Status: C43
Fail to post. Please try again
  • Writing Quality
  • Stability of Updates
  • Story Development
  • Character Design
  • World Background

The total score 0.0

Review posted successfully! Read more reviews
Vote with Power Stone
Rank NO.-- Power Ranking
Stone -- Power Stone
Report inappropriate content
error Tip

Report abuse

Paragraph comments

Login