Bầu trời hoàng hôn nhuộm hồng rực rỡ, ánh nắng cuối ngày len lỏi qua tán lá, in bóng những chú chim nhỏ đang ríu rít trên cành cây. Cánh rừng già nua, rợp bóng cây cổ thụ, tiếng suối róc rách chảy róc rách như một bản nhạc du dương.
Y Nguyệt ngồi bên bờ sông, mái tóc đen dài bay bay trong gió, đôi mắt khẽ nhắm lại, tay khẽ vuốt ve cây sáo trúc. Cảnh vật thanh bình, nhưng sắc mặt cô lại tái nhợt, khó coi, như ẩn chứa một nỗi buồn sâu thẳm.
Bờ sông này, chính là nơi Y Nguyệt thuở nhỏ đã từng nhặt từng viên ngọc trai, đan thành vòng cổ cho các em.
Từ đằng sau, Triệu Tú lặng lẽ đứng ngắm nhìn, lắng nghe tiếng sáo trúc du dương, lòng cậu tràn đầy cảm xúc khó tả. Cậu nhớ lại những trò đùa nghịch ngợm thuở ấu thơ, khi cả bốn anh em cùng vui đùa trong rừng.
"Hoàng tỷ đang nhớ về ai vậy?" Triệu Tú khẽ hỏi, giọng khàn khàn, pha chút bâng khuâng.
Y Nguyệt khẽ mở mắt, nhìn về phía Triệu Tú, nụ cười nhạt nhòa hiện lên trên môi: "Ta nhớ về những ngày tháng ấu thơ, khi chúng ta còn nhỏ, cùng nhau nô đùa trong khu rừng này."
Triệu Tú gật đầu, ánh mắt hướng về dòng sông, nơi những viên ngọc trai lấp lánh từng được Y Nguyệt nhặt nhạnh. "Ta cũng nhớ, nhớ những trò chơi ngốc nghếch, những tiếng cười giòn tan, những kỷ niệm đẹp đẽ của tuổi thơ."
[Quay Ngược Khoảng Thời Gian Họ Mới 6-7 Tuổi]
Vẫn tại nơi này nhưng là thời điểm 15 năm về trước. Bốn đứa trẻ đang vui đùa, tiếng cười giòn tan vang vọng khắp khu rừng rậm rạp yên bình.
Triệu Tú, với vẻ mặt đầy tinh nghịch, chạy đến chỗ Y Nguyệt: "Hôm nay em học được một trò chơi mới, gọi là 'Đoán xem trong này có gì?' Em sẽ đưa cho chị một món quà, nhưng chị không được nhìn vào, phải đoán xem đó là gì!"
Y Nguyệt tò mò, gật đầu đồng ý. Triệu Tú lấy từ trong túi ra một vật nhỏ, bọc kín trong một tấm vải lụa, đưa cho chị gái.
"Em sẽ đếm từ một đến mười, chị không được nhìn vào trước khi em đếm xong!" Triệu Tú nói, vẻ mặt đầy bí hiểm.
Y Nguyệt cười khúc khích, gật đầu. Triệu Tú bắt đầu đếm: "Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín, mười!"
Y Nguyệt mở tấm vải lụa ra, nhìn vào món quà, cô bất ngờ thốt lên: "Cái gì vậy?"
"Đây là một con sâu róm!" Triệu Tú cười vang, "Em tìm được nó trong vườn hoa, nó rất đẹp, em muốn tặng cho chị."
Y Nguyệt nhíu mày, nhìn con sâu ngoe nguẩy với vẻ mặt đầy lo lắng: "Chị biết là con sâu này rất đẹp, nhưng chị sợ nó bò vào tóc của chị."
Triệu Tú cười lớn, chạy lại gần chị gái, cầm lấy con sâu, đưa lên mặt Y Nguyệt: "Đừng sợ, nó rất hiền, nó sẽ không làm gì chị đâu!"
Y Nguyệt lắc đầu, né tránh con sâu như tránh tà, cố tỏ ra bình tĩnh trước mặt em trai nhưng thật ra tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực: "Thôi đừng giơ nó lên nữa!! Nó ghê quá!"
Triệu Tú nhìn Y Nguyệt với ánh mắt tinh nghịch, cong cong môi lên: "Chị thử cầm vào nó thử xem, nó không cắn đâu, chỉ là một con sâu róm bé xíu thôi mà."
Nói rồi cậu ta ném nó về phía Y Nguyệt, chả biết vô tình hay cố ý mà con sâu rơi trúng ngay trên đầu cô. Y Nguyệt giật mình thót tim, hét toáng lên một tiếng như thể bị ma ám rồi nhắm mắt đưa tay khua khoắng mấy cái liền lên đầu hất mạnh con sâu xuống đất.
Ba người em trai được trận cười nghiêng ngả, ôm bụng cười đến mức nước mắt chảy ra. Kỳ Anh cười đến mức ngã lăn ra đất, Ân Hoà thì cười đến mức nước mắt ròng ròng, còn Triệu Tú thì cười đến mức nằm vật ra đất, hai tay ôm bụng, lăn lộn trên cỏ.
Y Nguyệt kiểu: Vui dữ chưa?
"Chị ơi, chị đừng sợ, em sẽ giữ nó!" Kỳ Anh nói, cầm lấy con sâu, đưa cho Triệu Tú.
Triệu Tú cười, chạy đến chỗ Y Nguyệt, ôm lấy chị gái: "Chị đừng sợ, em sẽ bảo vệ chị!"
Y Nguyệt quay lại nhìn, bực bội véo tai cậu ta một cái, mắng: "Em đó, lần sau còn trêu thế nữa là không xong với chị đâu!"
[Kết Thúc Hồi Tưởng]
Triệu Tú nhìn quanh khu rừng, tim cậu như đang lập lập bởi một ý tưởng quái gở. Cậu nhớ lại hồi bé, mỗi khi trêu Y Nguyệt bằng con sâu róm, cô lại hét toáng lên, cậu cười sảng kái bụng. Cậu muốn lặp lại trò đùa ngốc nghếch đó một lần nữa.
Cậu nhìn thấy một con sâu róm bé xíu đang bò trên cành cây, cậu nhanh nhẹn chạy tới, bắt nó vào tay, rồi chạy về phía Y Nguyệt.
"Hoàng tỷ xem ta tìm thấy được con gì nè" Cậu ta bất ngờ giơ nguyên con sâu ra trước mặt Y Nguyệt, híp mắt cười
Y Nguyệt nhìn xong thoáng chả có gì ngạc nhiên, vẫn bình thản đứng đó cười ngặt:
"Có gì đáng sợ đâu?"
Cô cầm lấy con sâu từ tay Triệu Tú, đưa lên miệng cho thẳng vào mồm nhai rộp rộp.