Download App
40% Ta sẽ gặp nhau vào ngày nắng hạ / Chapter 2: Chương 2:

Chapter 2: Chương 2:

Ý nghĩ ấy vừa thoáng qua cậu đã thấy não mình có vấn đề rồi.Nghĩ sao mà cậu lại...

"Điên thật rồi"Đăng Khoa lẩm bẩm.

Cậu thở dài ngả lưng tựa vào sofa,nghĩ về thói quen nhỏ của cậu,chỉ cần ai đối tốt với cậu một chút thôi thì dù trước đó người kia có làm gì với cậu thì đều bỏ qua.

Đăng Khoa mồ côi mẹ từ nhỏ,bố sau khi mẹ mất vài năm thì lấy vợ hai,nhưng cũng được 2 năm liền hy sinh trong lúc làm nhiệm vụ.Cậu còn nhớ như in khoảnh khắc người ta mang thi thể bố về.Dù có nhìn qua một tấm vải trắng cũng có thể thấy được những vết máu loan lổ.Bố là thiếu úy của đội phòng chống ma túy...Kẻ xấu bị bắt nhưng bố cũng chẳng còn.

Vợ hai của bố là một phụ nữ goá chồng.Sau khi bố mất bà ấy là người chăm sóc cậu.Khi đó cậu 7 tuổi,nhưng ông trời có lẽ cảm thấy cậu chưa đủ bất hạnh vậy nên năm 12 tuổi cũng cướp mất người mẹ thứ hai của cậu.

Còn may là Đăng Khoa vẫn còn ông bà nội và gia đình chú hai.Ông bà là CEO của tập đoàn du lịch.Chú và cô là chủ của mấy khách sạn 5 sao ở các khu du lịch nổi tiếng.Bản thân là đứa cháu duy nhất nên cậu được cưng chiều hết mực.Chú và cô thì còn trẻ mới có 27 tuổi nên cũng chưa muốn sinh con.Nên Đăng Khoa chính là cậu ấm chính hiệu.

Bây giờ Đăng Khoa một mình sống trong căn biệt thự xa hoa nhưng lạnh lẽo,đây làm gì giống nhà, không có hơi ấm gia đình thì làm gì gọi là nhà chứ.

Nhắc lại chuyện cũ chỉ thêm đau đầu.Bỗng vết thương ở đầu gối nhói lên,nhìn chiếc bông gạc sạch sẽ.Cậu nghĩ đến người kia.Cậu ta tên là gì?Bao nhiêu tuổi rồi?Sống ở đâu?Tại sao lại đi xe nguy hiểm như thế?Ngã...có đau không?

Nghĩ đến đây cậu bỗng rùng mình,vỗ vào má mình mất cái

"Mình bị làm sao vậy chứ,phải bỏ thói quen xấu này đi thôi,hắn thô lỗ vậy mà,lại còn nói mình cấp 2 này,lại còn va phải mình không xin lỗi,lại còn đe doạ mình.Ghét quá đi thôi!!!"

Minh Khoa bày ra vẻ mặt dỗi hờn,trẻ con quá đi mất.Khi ở một mình cậu mới vậy thôi chứ thật ra ở lớp cậu cũng lạnh lùng lắm,mặt lạnh như tiền chính là câu nói để miêu tả vẻ mặt của cậu.

Trên lớp ngoài học giỏi,mặt đẹp,giỏi thể thao,tính tình lạnh lùng,trầm tính,ít nói,có trách nhiệm,tinh tế với nhà có điều kiện ra thì cậu chẳng có gì cả :))

Nghe bà nội kể mẹ cậu đặt cho cậu cái tên Nguyễn Trường Đăng Khoa vì mong cậu có thể học tốt,đứng đầu các kì thi.Xem ra đúng thật,cái danh hạng nhất không phải là nói đùa cho vui.Nhưng mà...hình như...có lẽ... người mẹ quá cố của cậu hơi xem trọng thành tích.Cũng đúng đến bản thân cậu còn muốn mình giỏi nhất nói gì là mẹ.Thế cho nên mẹ cậu là tuyệt vời nhất!

Cậu lặng lẽ thở dài,nhìn tay chân mình rồi khẽ tặc lưỡi.Đăng Khoa rửa tay chân sạch sẽ rồi quay lại sofa lấy bông thấm chút cồn lau lên miệng vết thương rồi lấy thuốc bôi cho nhanh lành miệng,xong cậu lấy băng gạc đắp vào rồi kéo một đoạn băng dính dùng trong y tế băng lại.Xong cậu cất gọn túi bông băng và tủ thuốc rồi đi lên phòng.

Căn phòng cậu rất rộng và đẹp,cả căn phòng mang màu sắc nhàn nhạt.Nằm vật ra giường cậu đặt cánh tay che mắt.Hình ảnh cậu thiếu niên ấy lại hiện lên trong tâm trí cậu,cũng không có gì đâu chỉ là cậu ghét cậu ta.Vừa gặp đã ghét,ghét phát điên đm!

Thật ra cậu cũng không phải dạng công tử bột,xấu tính gì đâu,cũng không phải chảnh choẹ gì cả. Quan hệ của cậu với các bạn cùng lớp cũng tốt.

Đăng Khoa là người khiêm tốn,lại sống một mình,chưa có một người bạn nào đến chơi nhà.Nên ai cũng nghĩ cậu là học sinh nghèo vượt khó.Nhớ hồi năm lớp 10 cậu ngủ dậy muộn, không kịp ăn sáng,con Hà lớp phó đặt lên bàn nó cái bánh mì rồi bảo

"Tớ mới mua bánh cho cậu này,cậu ăn đi.Sau này tớ mua đồ ăn sáng cho cậu nhé."

"..."cả lớp im lặng nhìn về phía hai người.Cả trường ai chẳng biết con Hà thích cậu.

"Không cần!"

"Thôi Khoa,mày cứ nhận lấy tấm lòng của con Hà đi.Dù sao có người lo chuyện ăn sáng thì cũng đỡ tốn kém."Thằng Long nói,nó là cái thằng ăn chơi nhất cái lớp A này.Nhưng cậu lại thân với nó nhất cũng hay đi chơi cùng nó.

"Tao có tiền ăn mà"Đăng Khoa thở dài nói với thằng Long,chỉ khi nói chuyện với nó thì cậu mới nói được câu hoàn chỉnh.

"Mày không phải ngại hay tự ti gì đâu,hoàn cảnh nhà mày tao biết mà.Cứ xem như là các bạn cùng lớp giúp đỡ nhau thôi"Thằng Long vỗ vai cậu nói.

"..."


Load failed, please RETRY

Weekly Power Status

Rank -- Power Ranking
Stone -- Power stone

Batch unlock chapters

Table of Contents

Display Options

Background

Font

Size

Chapter comments

Write a review Reading Status: C2
Fail to post. Please try again
  • Writing Quality
  • Stability of Updates
  • Story Development
  • Character Design
  • World Background

The total score 0.0

Review posted successfully! Read more reviews
Vote with Power Stone
Rank NO.-- Power Ranking
Stone -- Power Stone
Report inappropriate content
error Tip

Report abuse

Paragraph comments

Login