"Dao Dao, con muốn cha con chết con mới thỏa mãn sao? Cuộc hôn nhân này là do gia đình chúng ta sắp đặt từ lâu, ngay từ khi ông nội con còn sống, ông đã đồng ý cuộc hôn nhân này với nhà họ Dương. Bây giờ, họ đến yêu cầu chúng ta phải thực hiện lời hứa của mình. Nếu không tuân thủ, cha sẽ mất việc, em trai con sẽ phải nghỉ học. Con hiểu không?"
Tiêu Dao nhìn cha mà lòng đau nhói. Cô không thể tin được rằng cha cô lại có thể đối xử với cô như vậy. Tại sao họ lại chọn cô, một cô gái nghèo chưa học hết cấp 3 và chưa đến tuổi kết hôn? nghe thôi đã thấy rất vô lý. Cha cô không cảm nhận được điều gì đó không ổn sao? Em trai cô ấy cần học hành chẳng lẽ cô không cần học? Trong mắt cha cô, cô không xứng đáng được yêu thương sao?
Cố nén đau lòng, Tiêu Dao hỏi: "Cha, con còn đi học, chưa đến tuổi lấy chồng, làm sao họ có thể nhất quyết lấy con như thế này chỉ vì một lời hứa năm xưa? Chắc chắn phải có điều gì đó đáng nghi ngờ trong chuyện này."
" Có chết thì mày cũng phải gả. Ngày mai họ sẽ đến đón mày. Tao đã đồng ý với gia đình họ rồi, biết điều thì hãy nghe lời và chấp nhận chuyện này đi ."
Tiêu Dao không nói nên lời trước lời nói của cha. Cô nhận ra rằng bản thân mình không còn hy vọng thuyết phục ông đổi ý. Cô luôn nỗ lực học tập xuất sắc từ khi còn nhỏ, với hy vọng giành được tình yêu thương của cha mẹ, nhưng mọi tình cảm của họ đều dành cho em trai cô, dù cố gắng thế nào cô cũng không thể giành được sự ưu ái của cha mẹ. Bây giờ cô đã hiểu rằng có chống cự cũng vô ích, cô chỉ có thể hy vọng rằng gia đình chồng tương lai sẽ cho phép cô tiếp tục đi học. Đắm chìm trong suy nghĩ, cô không nhớ mình về phòng bằng cách nào hay ngủ quên khi nào, nhưng khi cô tỉnh dậy thì trời đã sáng rồi.
Cha cô đã ở trong phòng, trên tay là chiếc váy vừa mới mua: "Đứng dậy, rửa mặt, chải tóc và thay quần áo. Họ sẽ đến đón con sau một giờ nữa, hãy nghe lời gia đình họ, đừng đem phiền phức về nhà này." cha cô nói.
"Con biết rồi cha ." Tiêu Dao mệt mỏi trả lời.
Cô uể oải cầm chiếc váy vào phòng tắm, tắm rửa thay quần áo xong, cô ngồi trước gương. Hình ảnh phản chiếu trong gương lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp với làn da trắng như phát sáng, môi cô tự nhiên không tô son nhưng vẫn hồng hào, đôi mắt to tròn long lanh ướt át. "Dù thế nào đi chăng nữa, mình cũng không thể thay đổi được sự thật là mình phải lấy chồng sớm, thay vì buồn bã, mình nên cố gắng sống tốt hơn. Ai biết được ngày mai sẽ ra sao." Nghĩ vậy, Tiêu Dao cảm thấy thoải mái hơn.
Người lái xe họ Dương đã đến đúng giờ, thậm chí không thèm chào hỏi gia đình cô, họ đối xử với cô như thể cô chỉ là một món hàng. Cô được đưa đến khu vực ngoại ô, nơi gia đình họ Dương sống ở trong một biệt thự trên đỉnh đồi, cô nhìn con đường, thầm nghĩ: "Sau này mình sẽ đi học như thế nào ." Cô không hề biết rằng ước mơ được đi học của mình sẽ không bao giờ thành hiện thực.
Qua cổng chính Dương gia, xe đi thêm mười phút nữa mới tới nhà chính, khi bước vào, cô thấy một nhóm người đã đợi sẵn. Một cô gái trẻ gương mặt được trang điểm tỉ mỉ mặc váy sườn xám màu vàng đứng dậy giới thiệu: "Chào em dâu, chị là con dâu cả trong gia đình tên Tư Hạ, chị sẽ giới thiệu cho em với một số thành viên trong gia đình chúng ta. Người ngồi đầu bàn là bố chồng chúng ta, ngồi cạnh ông là mẹ chồng , chồng chị là Dương Đức Huy, là anh chồng của em. còn chồng em sẽ gặp sau."
"Được rồi, giới thiệu dài dòng thế là đủ rồi. Còn không mau dâng trà?" Dương Sơ Tiêu vội vàng ngắt lời nàng dâu. Người giúp việc nhanh chóng mang trà tới. Dương Sơ Tiêu bưng trà nói: "Bây giờ con đã vào nhà Dương gia, sống là người nhà họ Dương, chết cũng là ma nhà họ Dương. Dù con chưa đủ tuổi đăng ký kết hôn nhưng đó không phải là vấn đề. Con vẫn là con dâu của gia đình này, vậy nên con phải làm tròn bổn phận của một người con dâu trong nhà chúng ta, giờ hãy theo người hầu đến gặp chồng con."
Từ lúc cô đến cho tới bây giờ, mẹ chồng cũng không thèm liếc nhìn cô một cái. Bà ấy dường như không thèm quan tâm đến những việc xung quanh, hoàn toàn thờ ơ, chỉ sau khi bố chồng dặn dò xong, bà mới ngước đôi mắt kiêu hãnh lên và xua tay với cô. "đi đi."
Cô được dẫn qua một hành lang quanh co, và khi đi qua khu vườn đến phòng thờ, cô không có thời gian để hiểu chuyện gì đang xảy ra, giúp việc nhanh chóng đưa cho cô ba cây nhang để cúng rồi nói: "Xin nhị thiếu phu nhân thắp hương cho nhị thiếu gia. Nhị thiếu gia mới qua đời ngày hôm qua, nhưng theo lời thầy bói, hôm nay và ngày mai được coi là ngày không tốt cho việc an táng, tuy nhiên, ngày hôm qua là một ngày tốt lành nên dù nhị thiếu gia chỉ mới rời đi nhưng chủ tịch và phu nhân vẫn quyết định chôn cất nhị thiếu gia từ ngày hôm qua. Vì vậy, hôm nay nhị thiếu phu nhân sẽ không có cơ hội gặp được nhị thiếu gia."
Tiêu Dao run run cầm nén hương, nhìn những bài vị và ảnh thờ, đôi mắt cô mờ đi và đột nhiên mọi thứ trở nên tối tăm, cơ thể lung lay ngã xuống sàn, cô không thể nghe thấy bất cứ điều gì xung quanh mình cho đến khi cô tỉnh dậy đã nhận ra không có ai ở bên cạnh.
Tiêu Dao thấy mình đang ở trong một căn phòng rộng rãi có cửa sổ rộng mở, rèm trắng tung bay trong gió, cô co ro trong một góc, sợ hãi tột độ, không kìm được tiếng khóc, cô không thể tin được mình đã kết hôn với một người đàn ông đã qua đời, nỗi sợ hãi khiến cô cảm thấy tuyệt vọng hơn bao giờ hết.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa khiến Tiêu Dao rùng mình, cô muốn hét lên vì sợ hãi, may mắn thay, giúp việc đã sớm lên tiếng, hóa ra là họ đang đưa bữa tối cho cô. Cô không nhận ra rằng mình chỉ ngất đi trong giây lát và gần như cả ngày đã trôi qua.
Khi Tiêu Dao hạ chân xuống đất để mở cửa và nhận bữa ăn, cô cười ngọt ngào cám ơn chị giúp việc, nhìn thấy nụ cười của Tiêu Dao, giúp việc cảm thấy vô cùng thương xót cho số phận bất hạnh của cô. Cô được khuyên nên ăn uống nghỉ ngơi sớm, không khóa cửa để cô ấy ( giúp việc ) có thể vào phòng vào sáng hôm sau đánh thức cô dậy .
Thói quen này đã khiến cô gặp rắc rối sau này, trở về thực tại sau khi ăn một bữa no nê, tâm trạng cũng được cải thiện, cuối cùng cô cũng có cơ hội để đánh giá căn phòng của mình. Căn phòng rất rộng rãi, được trang trí chủ yếu bằng màu trắng và xám, tủ quần áo rất lớn và thật ngạc nhiên, nó chứa đầy quần áo và đồ trang sức dành cho cô.
Phòng tắm cũng rất hiện đại được trang bị bồn tắm và vách kính cho phép nhìn rõ bên trong, Tiêu Dao định đóng cửa sổ nhưng lại dừng tay khi nhìn thấy khu vườn rộng rãi bên ngoài, ánh sáng từ đèn vườn soi rõ cảnh vật, một cái hồ nhỏ có thả đầy sen trên mặt hồ, mặc dù chúng chưa nở hoa nhưng vẫn rất đẹp, gần đó có một bộ bàn trà và một chiếc ghế khiến cô nghĩ rằng người chủ trước đây có lẽ là một người lãng mạn.
Nhận thấy tiểu viện của mình hoàn toàn tách biệt với nhà chính, cô không biết cách nhà chính bao xa, nhưng điều này khiến Tiêu Dao cảm thấy thoải mái hơn một chút. Ít nhất cô cũng có không gian riêng và không phải lúc nào cũng phải đối mặt với bố mẹ chồng xa lạ.
Tiêu Dao đóng cửa sổ lại, quay trở lại giường, nhưng môi trường và không gian mới này khiến cô bồn chồn, đến gần 4 giờ sáng cô mới có thể ngủ được một lúc thì người giúp việc bước vào đánh thức cô dậy: "Nhị thiếu phu nhân cô nên dậy tắm rửa, chuẩn bị ăn bữa sáng ở nhà chính. Vì hôm nay là ngày đầu tiên của nhị thiếu phu nhân nên đừng đến muộn. Hãy để tôi giúp nhị thiếu phu nhân chọn trang phục và cô nên nhanh chóng đi tắm."
"Cảm ơn, em đã làm phiền chị từ hôm qua đến giờ. Tên chị là gì, và xin đừng gọi em là Nhị thiếu phu nhân, em thấy không quen với điều này, cứ gọi em là Tiểu Dao là được rồi."
"Sao có thể thế được? Nếu phu nhân nghe được, ta và Nhị thiếu phu nhân đều sẽ gặp rắc rối, hãy đi tắm nhanh lên, chúng ta không thể trễ được, tôi là Hồ Điệp, nếu Nhị thiếu phu nhân cần gì thì cứ gọi cho tôi."
Tiêu Dao bước vào phòng tắm nhưng chưa quen với phòng tắm hoàn toàn bằng kính, tuy nhiên, cô vẫn phải bước vào trong và nhanh chóng tắm rửa. Nhìn ra ngoài, Tiêu Dao thấy Hồ Điệp vẫn đang bận rộn chọn váy cho mình nên lúc này cô hoàn toàn yên tâm tắm rửa, xong xuôi Tiêu Dao quấn mình trong chiếc khăn tắm bước ra khỏi phòng tắm, Hồ Điệp đưa chiếc váy sườn xám cho Tiêu Dao rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.
Tiêu Dao có dáng người đẹp, vòng một nở nang, eo thon, vòng ba săn chắc căng mẩy đúng chuẩn là mẫu người được hầu hết đàn ông ưa thích. Chiếc váy sườn xám xẻ đến giữa đùi, khoe đôi chân dài trắng như tuyết duyên dáng của cô. Mái tóc được búi gọn gàng làm nổi bật khuôn mặt vừa chững chạc nhưng vẫn mang nét ngây thơ, thật giống yêu tinh . Vì đang mặc váy sườn xám nên cô phối với một đôi giày cao gót, phải mất 10 phút đi bộ từ tiểu viện đến nhà chính, việc đi bộ lâu trên giày cao gót làm chân Tiêu Dao rất đau. Bình thường cô ăn mặc giản dị như là quần Jean, áo thun và giày thể thao nên việc mặc kiểu trang phục này khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cuối cùng cô cũng đến nhà chính, mọi người đang đợi ở bàn ăn. Mẹ chồng nhìn thấy cô liền mắng: "Ở cái nhà này có truyền thống ăn sáng cùng nhau, cho nên lần sau cô phải đến sớm hơn và đừng để mọi người phải đợi. Mọi người trong nhà này đều bận rộn và chúng tôi không có thời gian đợi một mình cô."
"Dạ, Con biết rồi mẹ." Tiêu Dao khép nép trả lời, cô thầm nghĩ rằng tốt nhất nếu cô không phải đến nơi này và tham gia cùng mọi người. Tuy nhiên, cô chỉ dám nghĩ điều đó trong đầu.
Anh cả Dương Đức Huy nhận thấy cô đang ủy khuất đứng đó liền lên tiếng giải vây: "Em dâu mau ngồi đi, lần sau cố gắng đến sớm hơn một chút nhé."
"Dạ vâng, anh cả."
Tiếng anh cả ngọt ngào thu hút sự chú ý của Dương Đức Huy, khiến anh quan sát cô kỹ hơn. Cô gái trước mặt anh có khuôn mặt hồng hào, có lẽ do buổi sáng vội vã đi bộ về nhà chính. Đôi mắt to ngấn nước dường như có thể nhấn chìm bất kì ai khi nhìn vào nó, đôi môi hồng nhỏ nhắn như quả anh đào, nếu anh cắn một miếng chắc chắn sẽ rất ngọt ngào, bộ ngực nở nang như muốn bung ra khỏi lớp áo làm anh muốn vùi mặt vào đó, đôi chân dài thon gọn như ẩn, hiện qua lớp xẻ của tà váy, cặp mông săn chắc nhô cao khiến anh chỉ muốn đưa tay ra bóp thử xem nó có mềm mại không, nhận ra ánh mắt Tiêu Dao đang nhìn mình, anh nhanh chóng cúi mặt xuống che đi ánh mắt đầy ham muốn chiếm hữu của mình đối với em dâu nhỏ, trong đầu chỉ toàn hình bóng của em dâu, cho dù đang ngồi bên cạnh vợ của mình nhưng Dương Đức Huy vẫn tưởng tượng ra cảnh bản thân anh đang được ôm ấp và liếm mút cặp nhũ hoa cực đại của em dâu, trong đầu anh đang nghĩ cách để được đè cô và đủ kiểu khiến cô phải rên rỉ dưới thân anh. Nghĩ vậy anh khẽ nhếch miệng cười.