Chương 209: Sáu người đối mặt ngàn người.
Liên minh Thánh Tuyền tông, nằm ở phía Bắc Hoa Dương thành, cách hơn năm mươi dặm, gồm bốn cái Bát lưu môn phái hợp lại, đứng đầu là Minh chủ Nhạc Bất Quần, đệ tử trên dưới vài ngàn người.
Là một thế lực ở Hoa Dương thành.
"Đúng là khoa trương a!"
Vương Nhất Tự nhìn về phía Sơn môn Liên Minh Thánh Tuyền tông cảm thán.
Đám người Thương Sơn phái sau hai ngày đi đường hiện tại đang đứng trước cổng sơn môn của Liên Minh Thánh Tuyền tông.
"Đã đến mà không có lễ gặp mặt e là sẽ thất lễ a!"
Vương Nhất Tự chỉ tay lên tấm bảng hiệu 'Liên Minh Thánh Tuyền Tông' treo chễm chệ phía trên cổng sơn môn, ra lệnh.
"A Kiệt, tháo cái bảng hiệu đó xuống cho bản tọa!"
Âu Dương Kiệt liền lấy ra khẩu AWM, nhắm lên bảng hiệu.
Bang!
Đùng!
Âm thanh chói tai vang lên, tấm bảng hiệu vỡ nát, rơi xuống đất.
Đại điện Thánh Tuyền tông.
Một tên đệ tử hớt hải chạy vào thông báo.
"Minh chủ, có một đám người tới gây sự, bọn hắn còn phá nát bảng hiệu ngoài sơn môn!"
Rầm!
Nhạc Bất Quần đang cùng đám trưởng lão, cao tầng bàn luận việc môn phái nghe đến chuyện bảng hiệu môn phái bị phá nát liền cả giận, đập tay xuống bàn một cái, quát lớn.
"Thật là to gan!
Là kẻ nào không sợ chết dám đến Liên Minh Thánh Tuyền tông ta phá hoại?!!
Triệu tập tất cả đệ tử, theo bản tọa ra sơn môn!!"
Hắn ra lệnh cho năm tên trưởng lão, khí thế toả ra như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ không sợ chết kia.
Giây lát sau, Nhạc Bất Quần, năm tên trưởng lão cùng mấy ngàn đệ tử tập trung ở cổng Sơn môn, hầm hầm giận dữ nhìn chăm chăm vào đám người Thương Sơn phái.
Nhạc Bất Quần nhìn thấy bảng hiệu bị đánh nát, giận dữ quát lớn.
"Các ngươi là kẻ nào?
Dám đến Liên minh Thánh Tuyền tông gây sự?!!"
"Ngươi là Minh chủ Liên Minh Thánh Tuyền tông?"
Vương Nhất Tự thản nhiên đáp lại bằng một câu hỏi.
"Chính là bản tọa!!"
Nhạc Bất Quần quát lớn.
"Thế ngươi có nhận ra người này không?"
Trương Tố Tố từ sau lưng Vương Nhất Tự chầm chậm bước ra, ánh mắt giận dữ quăng đến tên Nhạc Bất Quần.
Nhạc Bất Quần cùng năm tên trưởng lão gương mặt trở nên đặc sắc, tâm thần có phần hoang mang.
Nhận ra!
Sao lại không nhận ra được cơ chứ?
"Trương...Tố Tố...sao ngươi lại ở đây?"
Nhạc Bất Quần cả kinh hỏi.
Trương Tố Tố nhìn hắn gằn giọng hỏi lại.
"Thế Nhạc minh chủ muốn ta phải ở đâu?
Thí Thần Điện?"
Nhạc Bất Quần khẽ giật mình.
Ba!
Vương Nhất Tự vỗ tay một cái, chen ngang.
"Nhạc minh chủ, ngươi cũng thật là lá gan không nhỏ a!
Dám thuê Thí Thần Điện sát hại cả gia tộc của phu nhân bản tọa!
Ngươi nói xem, bản tọa phải làm gì với ngươi đây?"
"Chỉ vì một cái Thiên Thiềm Ti mà ngươi..." Trương Tố Tố cắn chặt môi.
"Tố Tố, ngươi đừng có nghe người khác đồn đại bậy bạ, bản tọa làm sao lại thuê Thí Thần Điện sát hại Trương gia?
Bản tọa và phụ thân ngươi xem nhau là tri kỷ, tình như thủ túc, cớ sao lại hãm hại phụ thân ngươi?!!
Đây là có kẻ muốn giá họa cho bản tọa, chắc chắn là như vậy!!!"
Nhạc Bất Quần biện minh.
"Xem nhau là tri kỷ?!!
Tình như thủ túc?!!
Nếu như là kẻ khác nói ra, ta hẳn đã không tin!
Nhưng chính miệng Điện chủ Thí Thần Điện nói ra, không lẽ lại sai sao?!!
Ngươi còn muốn xảo biện đến khi nào?!!"
Trương Tố Tố chất vấn.
Nhạc Bất Quần gương mặt trở nên nghiêm nghị.
"Bản tọa không cần biết là ai nói!
Bản tọa quang minh chính đại, không làm chuyện khuất tất, không thẹn với lòng, không sợ bị người khác vu oan!"
"Hay cho câu quang minh chính đại, không làm chuyện khuất tất, không thẹn với lòng!
Nếu đã ngoan cố như thế, bản tọa đành phải dùng tới vũ lực để ép ngươi thừa nhận vậy!"
Vương Nhất Tự nhíu mày nói.
"Không cần biết đám các ngươi là ai, cả gan dám đến Liên Minh Thánh Tuyền tông ta gây sự, cũng đừng mong toàn mạng trở về!"
Nhạc Bất Quần lãng tránh nói.
"Sai rồi!"
Vương Nhất Tự bước lên phía trước một bước, nói.
"Bọn ta hôm nay đến đây không phải để gây sự, mà là... diệt Thánh Tuyền tông!"
Nhạc Bất Quần cùng năm tên trưởng lão cả giận trước lời nói đầy ngạo mạng và ngông cuồng kia của Vương Nhất Tự.
Chỉ bằng một vài người, đối mặt với hơn ngàn đệ tử của Liên Minh Thánh Tuyền tông lại không biết sống chết dám thốt ra câu diệt môn, hoặc là đầu bị lừa đá, hoặc là hận bản thân sống quá lâu.
"Thật không biết sống chết!"
Nhạc Bất Quần giọng âm trầm, quăng ánh mắt khinh dễ hướng lên người Vương Nhất Tự.
Mấy ngàn tên đệ tử cũng là giận dữ liền lấy ra vũ khí, lăm lăm ánh mắt nhìn vào đám người Thương Sơn phái, chỉ cần Nhạc Bất Quần ra lệnh, lập tức bọn chúng sẽ lao lên mà tàn sát đám người ngông cuồng kia.
Nhạc Bất Quần, năm tên trưởng lão cùng hơn ngàn tên đệ tử bộc phát ra khí tức.
Khí tức của mấy ngàn người bộc phát ra cùng lúc hướng tới đám người Vương Nhất Tự đè xuống.
Sáu đệ tử Thương Sơn phái cũng rút ra vũ khí, cũng bộc phát ra khí tức chống đỡ lại.
Bang!
Chỉ bằng khí tức của sáu người, liền phá vỡ uy áp khủng bố của cả ngàn người, khiến cho tên Nhạc Bất Quần bất giác lùi lại một bước, trong lòng trở nên kinh ngạc lẫn hoang mang.
"Chưởng môn, có thể bắt đầu được chưa?!!"
Lục Thiên Cầm lạnh lẽo cầm Ỷ Thiên kiếm, toả ra kinh người hàn băng khí tức, âm trầm hỏi.
Đám đệ tử Thánh Tuyền tông bất chợt cảm thấy lạnh người.
'Khí tức này... nữ nhân kia...là Võ Vương?!!'
Nhạc Bất Quần trog lòng tỏ ra sợ hãi, hắn âm thầm nghĩ, mồ hôi hắn bắt đầu tuôn ra.
Hắn chỉ là Võ Tông đỉnh phong, năm tên trưởng lão cùng đám đệ tử phía sau tu vi cảnh giới cao lắm cũng là Võ Tông tám, chín phẩm, cho dù có áp đảo về số lượng nhưng làm sao có thể đối mặt với một Võ Vương?
Cho dù có thắng được, thiệt hại về người chắc chắn không nhỏ.
Không!
Cho dù có là Võ Vương, cũng không thể một mình chống lại mấy ngàn nhân đều là Võ Đồ, Võ Sư, còn có cả Võ Tông.
Nhạc Bất Quần lập tức tự trấn tỉnh lại.
Không được tỏ ra sợ hãi!
"Các ngươi rốt cuộc là ai?"
Nhạc Bất Quần lên tiếng hỏi lại lần nữa.
"Bản tọa Thương Sơn phái chưởng môn, chỉ là một cái Thập lưu phái nho nhỏ mà thôi.
Hôm nay đến đây để thay phu nhân đòi công đạo..."
Vương Nhất Tự chỉ tay về phía Nhạc Bất Quần cùng năm tên trưởng lão dõng dạc nói.
"Cái bản tọa cần là mạng sống của sáu tên kia, những người khác, nếu như không muốn chết, bỏ vũ khí xuống, lập tức rời khỏi đây, bản tọa sẽ tha cho..."
"Ngông cuồng!!
Giết cho ta!"
Nhạc Bất Quần hét lớn, hắn không thể nào chịu được cái thái độ ngông cuồng không xem ai ra gì kia của Vương Nhất Tự.
Hắn không tin Liên Minh Thánh Tuyền tông trên dưới hơn ngàn đệ tử lại không thể mài chết chỉ vài người, cho dù trong đó có Võ Vương đi chăng nữa.
Tất cả đệ tử Thánh Tuyền tông đồng thanh đồng thủ hô lớn, trực lao đến đám người.
"Phu quân, bọn chúng là muốn tìm chết a..."
Mộc Phiến La đứng bên cạnh Trương Tố Tố nhận xét.
Mộc Phiến La, nảng, từ khi cùng Vương Nhất Tự rời khỏi Thương Sơn phái đến Liên Minh Thánh Tuyền tông, trên đường đi, hắn đã căn dặn nàng rất nhiều lần, tuyệt đối không được động thủ, nếu không thì tình huống vừa nãy cả đám người Liên Minh Thánh Tuyền tông cùng tên Nhạc Bất Quần kia đã đi bán muối hết rồi cũng không chừng.
"Phu quân cũng đã cho bọn hắn cơ hội rồi, đây là bọn hắn tự chuốc lấy..."
Liễu Doanh thêm vào.
Hoa Vi Nghi thì trở nên ngơ ngác hết nhìn Mộc Phiến La rồi nhìn sang Liễu Doanh, nàng cũng muốn nói gì đó, nhưng mà tất cả lời lẽ nàng nghĩ ra được đều đã bị hai người kia nói ra mất rồi, nàng chỉ đành khoác tay Trương Tố Tố mà an ủi nàng ấy.
Vương Nhất Tự lắc đầu.
"Chỉ trách bọn hắn chọn theo nhầm người mà thôi!"
Hắn quay đầu lại nói với đám đệ tử phía sau.
"Các bảo bối, lên!"
Sáu tên đệ tử Thương Sơn phái chỉ chờ có thế.
Vương Nhất Tự vừa dứt lời, đám đệ tử liền cầm chắc vũ khí lao đến đợt sóng người đang ào ào lao tới.
"Cực Băng Chi Nộ!"
Lục Thiên Cầm lạnh lùng bộc phát ra hàn khí đem vài trăm tên đệ tử Liên Minh Thánh Tuyền tông lập tức đóng băng.
"Băng Hoa Bạo Vũ!"
Liền sau đó nàng lại bồi thêm một chiêu.
Không gian trước mặt đám đệ tử Liên Minh Thánh Tuyền tông bất chợt xuất hiện chi chít là những đạo kiếm khí, hàng trăm đạo kiếm khí xé toạt không gian lao đến đám đệ tử của Liên MinhThánh Tuyền tông đang bị băng phong.
Rắc...
Rắc...
Ầm...
Ầm...
Trong chớp mắt, vài trăm người bị Thiên Cầm chém thành trăm mảnh.
Năm đệ tử Thương Sơn phái còn lại cũng không chịu thua kém Lục Thiên Cầm, băng băng cầm Tử Liên kiếm lao lên chém giết.
"Tu La chưởng ấn!"
"Bàn Long Kích!"
"Tu La chưởng ấn ấn ấn ấn..."
"Bàng Long Kích kích kích kích...."
Sáu người tả xung hữu đột giữa mấy ngàn người.
Khung cảnh hiện lên hùng vĩ, bi tráng.
Đám đệ tử Thánh Tuyền tông cứ thế thay nhau ngã xuống, mà không thể gây ra một chút thương tích nào cho đệ tử Thương Sơn phái.
Xác chết chồng chất lên nhau, máu chảy thành sông.
Chưa đầy hai mươi phút sau.
Cả mấy ngàn người, số lượng nhanh chóng giảm xuống hơn một nữa.
Đám đệ tử Liên Minh Thánh Tuyền tông dừng tay, không dám lao lên nộp mạng nữa, bọn hắn bây giờ đã có thể rõ ràng một chuyện, sáu tên kia là quái vật, dù là có hơn ngàn ngươi vây giết thì cũng chỉ như thiêu thân lao vào lửa mà thôi.
Nhạc Bất Quần cùng năm tên trưởng lão gương mặt hiện lên ngưng trọng.
Mạnh!
Quá mạnh!
Chỉ bằng sáu người có thể dễ dàng đối mặt với hơn ngàn người mà không hề rơi vào thế hạ phong, lại còn là tùy ý chém giết, đây làm sao có thể là đệ tử của một cái Thập lưu môn phái?!!
Nếu không mau tìm cách giải quyết, Liên Minh Thánh Tuyền tông thật sự sẽ bị diệt.
Đệ tử Thương Sơn phái cũng ngừng tay, cả người đều đỏ lên màu máu, tựa như vừa bước ra từ địa ngục, sát khí hầm hầm lan đến đám đệ tử Liên Minh Thánh Tuyền tông.
Ba!
Vương Nhất Tự lại vỗ tay một cái.
"Bản tọa đã nói, chỉ cần buông bỏ vũ khí, lập tức rời khỏi đây, còn có thể giữ được tính mạng.
Nếu không..."
Hắn gằn giọng.
"...toàn diệt!".