Chương 157: Ngươi vẫn muốn tiếp tục sợ hãi?
"Nếu như thiếp đoán không lầm...thì đám này... chắc hẳn là...Bất Động Yêu Thù... một loại thù yêu rất đặc biệt..."
Mộc Phiến La nhíu mày nói.
"Bọn chúng đặc biệt ở chỗ nào?"
Trương Tố Tố ngốc trệ hỏi.
"Theo tỷ thấy thì...đám yêu thù kia không khác gì những yêu thù bình thường khác cả..."
"Chúng đặc biệt là bởi vì cách săn mồi của chúng!
Bất Động Yêu Thù không giống những loài yêu thù khác, bọn chúng hầu như rất ít khi di chuyển, chúng chỉ nằm im một chỗ giấu đi khí tức của bản thân suốt ngày này tháng nọ chờ đợi con mồi tự dẫn xác đến..."
"Những... những hung thú khác...cho dù là không có trí thông minh đi chăng nữa...thì cũng...cũng không thể nào tự mình dẫn xác đến cả..."
Hoa Vi Nghi ấp úng nói.
"Là một cái bẫy!"
Mộc Phiến La nhíu mày nói.
"Bẫy?!!"
"Ừm...
Tơ của loài yêu thù này không dẻo dai như những loài khác.
Bọn chúng trước khi săn mồi sẽ giăng tơ chằng chịt xung quanh phạm vi mấy mươi thước, và nằm chờ đợi.
Bất cứ thứ gì chạm vào tơ nhện, cho dù có là sinh vật sống hay không cũng sẽ bị phát giác bởi bọn chúng, và chúng dựa vào độ rung động của tơ để xác định đó có phải là con mồi hay không.
Nếu như đã xác định được con mồi, nó sẽ lao rất nhanh đến tóm lấy và ăn thịt, tốc độ của loài này cũng là nhanh nhất trong tất cả các loại yêu thù, không một thứ gì có thể thoát khỏi cặp nanh đầy chất độc kia của chúng một khi đã lọt vào bẫy.
Cái tên Bất Động Yêu Thù là nói về cách mà bọn chúng săn mồi!"
Mộc Phiến La giải thích.
"Có lẽ là...đám đệ tử bọn hắn đã vô tình chạm vào những sợi tơ mà Bất Động Yêu Thù giăng ra..."
Mộc Phiến La thêm vào.
"Nếu vậy thì bọn hắn đã gặp phải rắc rối lớn rồi..."
Trương Tố Tố lo lắng.
"Nhưng có một chuyện khá là kỳ lạ..."
Mộc Phiến La ngập ngừng nói.
"Nàng phát giác ra chuyện gì sao?"
Vương Nhất Tự hỏi.
"Theo như những gì thiếp biết về Bất Động Yêu Thù thì chúng không phải loại đi săn theo bầy.
Một con sẽ có lãnh thổ riêng của mình.
Nhưng đằng này, ở đây, cùng một chỗ mà lại có đến mấy trăm cá thể, đây... thật sự là rất lạ..."
Mộc Phiến La đáp lời Vương Nhất Tự.
"Trừ khi..."
Mộc Phiến La ngập ngừng.
"Cẩn thận!"
Lục Thiên Cầm hô lớn, nhảy lên phía trước, Lưu Ly kiếm chắn ngang thân người, che cho Lý Liên Hoa khi một bóng đen to lớn chợt vụt đến từ trong bóng tối.
Keng!
Lục Thiên Cầm cảm nhận được một thứ gì đó dài và sắc nhọn đánh vào Lưu Ly kiếm làm nàng phải lùi lại một bước.
Nàng nhăn mặt khó chịu, nàng vừa thoáng thấy bóng đen đó vụt đến liền lập tức hành động nhưng không ngờ tốc độ của thứ đó lại nhanh như vậy.
Chỉ trong khoảnh khắc, nếu như nàng không kịp phản ứng thì có lẽ Lý Liên Hoa đã lãnh trọn một đòn chí mạng.
"Một... một con Hắc thù...?"
Lý Liên Hoa ánh mắt hiện lên sợ hãi, giọng nàng run rẩy khi nhận ra thứ vừa tấn công mình.
Một con Hắc thù to lớn, cao đến hơn ba thước, bốn cặp chân dài và sắc nhọn với những gai cứng.
Con Hắc thù sau khi tấn công không thành liền nhảy lui ra vài thước, những con mắt đỏ rực của nó nhìn chằm chằm vào đám người, đảo đảo liên tục, cặp hàm của nó với cặp nanh dài như hai cái gọng kìm, bên trong là chi chít những cái răng sắc nhọn, nó tựa như đang muốn ăn tươi nuốt sống đám người.
Đám đệ tử bây giờ đã có thể biết được kẻ địch đang bao vây bọn chúng là thứ gì, nhưng cả đám lại hiển hiện lên căng thẳng không thôi.
Hàng trăm, hàng vạn con mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào đám người từ khắp xung quanh, chi chít là những con mắt cùng những tiếng kít kít đinh tai do đám Hắc thù phát ra.
"Các ngươi, lùi lại phía sau ta!"
Lục Thiên Cầm âm trầm nói, liền hàn băng khí tức bộc phát ra xung quanh.
Âu Dương Kiệt, Trương Tấn, cùng Lý Liên Hoa lập tức lùi lại, tay vẫn nắm chặt vũ khí, đôi mắt vẫn cảnh giác xung quanh.
Lý Mộng Vân cũng theo đám người mà lui lại, nàng cảm thấy lạnh người bởi hàn khí tức mà Lục Thiên Cầm đang toát ra, nàng có thể cảm nhận được trong hàn khí kia có chất chứa cả sát khí.
Rõ ràng, Lục Thiên Cầm là Võ Vương, nhưng khí tức mà nàng bộc phát ra hùng hậu và cường hãn hơn rất nhiều, chuyện này làm tâm thần Lý Mộng Vân có chút động.
'Đây là khí tức của Võ Vương hay sao?'
Nàng khổ sở suy nghĩ, tay siết chặt Giáng Ma Giản.
Trong tình huống này, bị bao vây bởi mấy trăm hung thú, muốn đột phá vòng vây cũng như đảm bảo an toàn cho sư đệ sư muội phía sau, Lục Thiên Cầm chỉ có một cách duy nhất mà thôi, dù cách này khiến nàng hao tổn không ít khí lực.
"Cực Băng Chi Nộ!"
Lục Thiên Cầm hét lớn, cuồn cuộn hàn băng khí tức xoáy tít xung quanh thân thể sau đó lan rộng ra khắp xung quanh.
Hàn băng khí tức lan ra với tốc độ rất nhanh, chỉ chớp mắt mọi thứ xung quanh lập tức bị băng phong.
Đám Hắc thù trong khoảnh khắc hàn băng lan ra liền nhảy lui lại hòng né tránh, tốc độ của bọn chúng nhanh hơn tốc độ lan của hàn khí, nhưng cũng do số lượng của bọn chúng quá đông, lại ở vào thế san sát nhau, kết cục là bọn chúng vướng vào nhau khi đồng loạt di chuyển.
Tách....
Tách...
Đám Hắc thù không kịp di chuyển bị hàn khí băng phong thành những bức tượng băng.
Lục Thiên Cầm chớp lấy thời cơ đám Hắc thù lùi lại liền bật người nhảy lên cao trực thi triển ra kiếm pháp hòng một đòn quét sạch bọn chúng.
Nhưng khi nàng vừa nhảy lên thì một tiếng rống kinh tai nhức óc chợt vang lên từ phía xa trong cánh rừng, kèm theo đó là một luồng yêu khí dữ dội ập đến không những phá vỡ đi băng phong, xua tan đi hàn băng khí tức của nàng, còn đánh bật Lục Thiên Cầm ra xa mấy thước.
Lục Thiên Cầm nhăn mặt, lộn một vòng trên không sau đó đáp xuống phía sau lưng đám sư đệ sư muội, gương mặt hiện lên đau đớn.
Trong khoảnh khắc luồng yêu khí kia ập tới, nàng vừa kịp nhận ra vội vàng thi triển ra một màn chắn hộ giáp.
Cũng nhờ màn chắn kia mà nàng mới không bị trọng thương.
Âu Dương Kiệt, Trương Tấn, Lý Liên Hoa cùng Lý Mộng Vân trong vài giây ngốc trệ khi Thiên Cầm bất ngờ bị đánh bay ra, liền lập tức nhảy đến chỗ nàng để hộ pháp.
Bốn người chia ra bốn hướng, đứng che cho Lục Thiên Cầm.
"Sư tỷ... tỷ không sao chứ?"
Âu Dương Kiệt lo lắng hỏi.
"Vừa rồi là thứ gì vậy?
Ta cảm nhận được một khí tức rất kinh khủng..."
Trương Tấn nhăn mặt nói.
"Đừng nói... đó là... một đầu lĩnh hung thú...chứ...?"
Lý Liên Hoa khoé miệng hơi giật.
"Lục cô nương, không sao chứ?"
Lý Mộng Vân bộ dạng quan tâm hỏi Lục Thiên Cầm.
"Ta không sao!
Vừa rồi rất may là ta vừa kịp thi triển màn chắn hộ giáp... nếu không thì..."
Lục Thiên Cầm khó chịu đáp lại.
"Luồng khí tức vừa tấn công ta...rõ ràng là mạnh hơn cả Võ Vương...mọi người hãy cẩn thận..."
Lục Thiên Cầm thêm vào.
Vừa rồi, nàng cảm nhận được, luồng khí tức đó mạnh hơn nàng rất nhiều, chỉ có thể là Võ Hoàng, nhưng mà, kỳ lạ là khí tức kia chỉ gây ảnh hưởng đến nàng mà không tác động đến đám sư đệ sư muội.
Thông thường, những hung thú hay yêu thú, khi bộc lộ sức mạnh để đe dọa kẻ địch, bọn chúng sẽ không kìm hãm sức mạnh mà bộc phát ra tất cả, chèn ép tất cả kẻ địch xung quanh, nhưng vừa rồi thì rất khác.
Không lẽ một con hung thú có trí thông minh có thể lựa chọn mục tiêu để nhắm vào?
Tuy khả năng này là rất thấp, nhưng không phải là không thể xảy ra.
"Khí tức vừa rồi...có thể sánh với Võ Hoàng..."
Trương Tố Tố nhăn mặt nhận xét.
"Phu quân, nhanh, mau giúp bọn hắn!"
Mộc Phiến La nhận ra được gì đó, liền khẩn trương nói với Vương Nhất Tự.
"Bất Động Yêu Thù nếu như tập trung lại một chỗ với số lượng hàng trăm con thế này thì chỉ có một cách giải thích...
Đây là tổ của bọn chúng!
Luồng yêu khí vừa rồi rất có thể chính là con mẹ!
Nếu đúng là vậy thì sự hung dữ và tính hiếu chiến của nó rất cao, và sức mạnh của nó có thể sánh với những đầu lĩnh thú lục giai!"
"Phiến La, nàng không cần phải lo lắng như vậy, cứ quan sát thêm chút nữa đi.
Nếu như bọn hắn không giải quyết được, trong tình huống khẩn cấp, ta sẽ ra tay cứu bọn hắn."
Vương Nhất Tự đáp lời trấn an Mộc Phiến La.
"Nhưng mà...."
Mộc Phiến La ngập ngừng.
"Phiến La muội, nếu như phu quân đã nói như thế thì muội cũng đừng lo lắng quá.
Cũng đâu phải lần đầu tiên bọn hắn đối mặt với hung thú đầu lĩnh đâu chứ..."
Trương Tố Tố nhẹ nhàng nói.
"Cứ hễ lúc nào gặp phải nguy hiểm, ta lại xuất hiện giải quyết giúp bọn hắn, sau này bọn hắn sẽ ỷ lại.
Như vậy bọn chúng sẽ không thể nào trưởng thành được.
Đây là ta đang muốn tốt cho bọn hắn mà thôi!"
Vương Nhất Tự giải thích.
Gương mặt Mộc Phiến La trở nên tiu nghỉu, hiện lên bất lực, nàng không thể phản kháng lại trước những lời nói kia của Vương Nhất Tự.
Những lời nói đó không phải là không có lý.
Nhưng mà lòng nàng vẫn không thể nào an tâm cho được.
Mộc Phiến La, nàng, vốn là một yêu thù tu luyện thành người, đối với thù yêu các loại, nàng là rõ hơn ai hết, thái độ gấp gáp, khẩn trương của nàng chẳng qua cũng là lo lắng cho tính mạng của đám đệ tử mà thôi.
"À...ừm...phu quân...cái... thứ...đó...?"
Trong khi Vương Nhất Tự, Mộc Phiến La cùng Trương Tố Tố nói chuyện, Hoa Vi Nghi để ý thấy từ phía xa xuất hiện một bóng đen khổng lồ, nàng run run lên tiếng.
Trương Tố Tố cùng Mộc Phiến La quay lại nhìn thứ mà Hoa Vi Nghi đang chỉ tay vào, ánh mắt cả hai hiện lên ngưng trọng.
"Là...là...Bất Động Yêu Thù Mẫu...!"
"Xem ra bọn hắn gặp phải đối thủ khó nhằn rồi đây..."
Vương Nhất Tự nhíu mày nhìn vào hình dáng con đại yêu thù vừa xuất hiện.
Gréc!
Gréc!
Gréc!
Tiếng gầm rít chứa đựng giận dữ vang lên vang vọng cả khu rừng, âm thanh lớn và chói tai đến mức khiến cho đám đệ tử Thương Sơn phái cùng Lý Mộng Vân phải bịt tai lại.
Xoạt...
Xoạt...
Xoạt...
Đám yêu thù bao vây xung quanh đám người bỗng chốc nhảy lùi lại phía xa sau tiếng rít chói tai kia.
Rắc...
Rắc...
Rắc...
Những cây cổ thụ xung quanh lớp thì tróc gốc lớp thì ngã đổ lớp thì gãy làm đôi khi một con yêu thù cao hơn mười lăm thước di chuyển qua.
Lục Thiên Cầm, cùng đám sư đệ sư muội, và cả Lý Mộng Vân, tay chân khẽ run lên khi chứng kiến cái thứ vừa xuất hiện trước mắt.
Một con đại yêu thù khổng lồ với bốn cặp mắt giận dữ cùng cặp nanh sắc nhọn dài hơn hai thước nhìn chằm chằm vào đám người, ngùn ngụt sát khí và yêu khí toát ra từ cơ thể đen tuyền và bóng loáng của nó lan ra khắp xung quanh khiến cho ngay cả đám yêu thù xung quanh nó cũng tỏ ra sợ hãi.
Bốn cặp chân của nó như tám cây cột với tua tủa là những gai nhọn di chuyển đến đâu thì đều để lại những cái hố sâu trên mặt đất.
Cái áp lực mà Bất Động Yêu Thù Mẫu bộc phát ra khiến cho đám người không thể nào thở nổi phải vận khí lực để bảo hộ cho bản thân.
Bất Động Yêu Thù Mẫu dừng lại trước mặt đám người cách hơn mười thước.
"Chúng...chúng ta...đánh hay...chạy đây...?"
Trương Tấn khoé miệng run run lắp bắp hỏi cả đám.
"Ngươi nghĩ chúng ta có thể chạy thoát khỏi thứ đó không?!"
Lục Thiên Cầm sắc mặt trở nên nghiêm túc, tay cầm chắc Ỷ Thiên kiếm, âm trầm nói.
"Ta sẽ lo con to nhất kia, các ngươi ở phía sau bọc hậu cho ta, đừng để những con khác tiếp cận!"
"Được!"
Âu Dương Kiệt gật đầu, một tay cầm kiếm một tay cầm khiên thuẫn.
"Muội sẽ lo phía sau cho tỷ!"
Lý Liên Hoa giơ ngang Tử Liên kiếm, giọng chắc nịt nói.
"Cả...ta nữa..."
Trương Tấn khoé miệng giật giật, đồng ý trong sự miễn cưỡng.
Trong khi bốn tên đệ tử Thương Sơn phái xốc lại tinh thần đối mặt với Bất Động Yêu Thù Mẫu thì phía sau Lý Mộng Vân bị uy áp của Bất Động Yêu Thù Mẫu làm cho cả cơ thể cứng đờ ra, tay chân run rẩy, ánh mắt của nàng hiện lên hoảng sợ cực độ, nàng cũng muốn cùng chiến đấu với mọi người, nhưng nỗi sợ đã chiếm hết tâm trí, thân thể nàng không nghe theo nàng.
Lý Mộng Vân đứng chôn chân một chỗ, những hình ảnh về Tam Sinh Hải Xà Vương lúc trước lại xuất hiện trước mắt.
Nàng sợ chết!
Thần trí của nàng trở nên hỗn loạn, nàng không thể suy nghĩ được gì vào lúc này.
Tất nhiên, phản ứng như vậy của Lý Mộng Vân vốn là rất bình thường, đứng trước một tồn tại nguy hiểm áp đảo về mọi mặt, một người bình thường chưa từng trải qua những trận chiến sinh tử chỉ muốn bỏ chạy để cố mà bảo toàn mạng sống, hoặc là chỉ đứng yên buông bỏ phó mặc cho số phận như Lý Mộng Vân bây giờ.
Vốn là rất khó để vượt qua được nỗi sợ của bản thân, nhất là nỗi sợ về cái chết!
Lục Thiên Cầm vung Ỷ Thiên kiếm một nhát chém về phía trước xuất ra một đạo kiếm khí nhằm vào đầu Bất Động Yêu Thù Mẫu.
Đạo kiếm khí kia lao vun vút về phía trước tựa như có thể cắt đứt tất cả những thứ nào cản đường.
Liền tiếp sau đó Lục Thiên Cầm bật người lên cao, khí lực bàng xoáy quanh cơ thể, nàng khẽ nhăn mặt, tay vung Ỷ Thiên kiếm chém xuống phía dưới theo hình vòm cung.
Nàng hét lớn.
"Băng Hoa Bạo Vũ!"
Tiếp sau đó, hàng loạt những kiếm khí chi chít xuất hiện xung quanh, số lượng lên đến mấy trăm đạo, nhằm thẳng hướng đám Bất Động Yêu Thù phía dưới mà chém xuống.
Xoẹt...
Xoẹt...
Xoẹt...
Ầm...
Ầm...
Ầm...
Hàng trăm đạo lam kiếm khí chém xuống xung quanh tạo nên một khung cảnh rực sáng cả một góc của khu rừng, mặt đất, cây cối xung quanh bị kiếm khí cày nát lên, xác của những Bất Động Yêu Thù nằm xen trong đống hỗn loạn.
Âu Dương Kiệt, Trương Tấn, cùng Lý Liên Hoa lợi dụng lúc đám Bất Động Yêu Thù dạt ra để né tránh đợt tấn công của Lục Thiên Cầm, xông đến chém giết bọn chúng.
"Tu La chưởng!"
Trương Tấn hét lớn, một chưởng xuất ra nhắm tới con yêu thù trước mặt.
Bành!
Con yêu thù không kịp phản ứng, liền bị chưởng pháp đánh văng ra mấy thước, thân thể nó vừa rơi ầm xuống đất thì bóng hình Trương Tấn đã xuất hiện bên trên nó, Tử Liên kiếm liền cắm thẳng vào đầu.
Trương Tấn sau khi rút kiếm ra lại vận Lăng Ba Vi Bộ lướt đến đám yêu thù, tay vung kiếm, tay xuất chưởng, liên hồi liên hồi.
Âu Dương Kiệt phía đối diện dùng sức mạnh của bản thân, Hộ Sơn thuẫn áp chặt vào cơ thể, hắn như một cỗ xe bọc thép lao đến húc văng những con yêu thù cản lối.
Những con yêu thù bị Âu Dương Kiệt hất văng ra, vừa chạm đất thì lại lãnh thêm vài nhát kiếm của Lý Liên Hoa.
Cái đám Bất Động Yêu Thù này vốn chỉ là những con bảo bảo, nở ra từ trong trứng chưa bao lâu, ngoài cái cơ thể đồ sộ hù dọa ra thì sức mạnh cũng như kinh nghiệm chiến đấu đều rất thấp, lợi thế duy nhất của bọn chúng chỉ là số lượng mà thôi.
Bọn chúng, sau đòn vừa rồi của Lục Thiên Cầm, tâm thần đã có phần hoảng sợ, khiến cho những giác quan và phản xạ vốn nhạy bén của bọn chúng bị ảnh hưởng rất nhiều, chúng bây giờ chỉ có thể nhảy lùi về phía sau tránh đi những đợt tấn công dồn dập của ba tên đệ tử Thương Sơn phái, và phản công lại bằng những cái chân của mình.
Lục Thiên Cầm sở dĩ thi triển ra thức thứ nhất của Hàn Băng Kiếm Quyết là vì có lý do của nàng.
Thứ nhất, nàng là muốn giảm tối đa số lượng của đám yêu thù, tuy nàng cảm nhận được rõ ràng, đám yêu thù này sức mạnh cũng chỉ ngang với Võ Sư mà thôi, nhưng số lượng lại là rắc rối, chỉ cần giảm đáng kể số lượng của chúng xuống, nàng mới có thể rảnh tay mà chiến đấu với cái con yêu thù khổng lồ kia.
Thứ hai, yêu thù rốt cuộc cũng chỉ là hung thú chỉ là súc sinh, chúng không có trí thông minh như con người, và bọn chúng dễ dàng bị kẻ mạnh áp đảo tinh thần, một chiêu kia của Thiên Cầm chính là nhắm vào điểm yếu này của bọn chúng, nhìn thấy đồng loại bị giết ngay trước mặt mà không thể phản kháng, tâm thần bọn chúng sẽ trở nên sợ hãi, và một khi thần trí đã loạn, phòng bị cũng như những đòn tấn công của chúng sẽ không dứt khoát, sẽ trở nên yếu đuối, đây sẽ là lỗ hổng mà sư đệ sư muội của nàng có thể lợi dụng để giết bọn chúng từng con từng con một.
Rung cây nhát khỉ!
Đây là mục đích của Lục Thiên Cầm.
Bang!
Bang!
Bang!
Những đạo kiếm khí Lục Thiên Cầm chém ra hướng về phía Bất Động Yêu Thù Mẫu đều bị hóa giải dễ dàng bởi lớp màn chắn phòng hộ của nó.
Lục Thiên Cầm gương mặt khó khăn, nhẹ nhàng đáp xuống đất, nhìn chằm chằm vào con yêu thù, sau đó nàng đạp mạnh chân lấy đà lao về phía trước, Ỷ Thiên kiếm một đường quạt ngang nhằm vào chân của yêu thù.
Bang!
Một âm thanh chói tai vang lên, tựa như tiếng kim loại va chạm vào nhau.
Lục Thiên Cầm lập tức nhảy lùi lại phía xa trước mặt Lý Mộng Vân, hai tay nàng run run vì phản chấn khi Ỷ Thiên kiếm chém vào chân con yêu thù.
'Chết tiệt!
Cái lớp giáp của nó không ngờ lại cứng đến thế...
Ngay cả khi ta dùng tất cả sức mạnh chém vào cũng không suy suyễn...'
Thiên Cầm hai chân mày nhăn lại, khó khăn nghĩ.
Gréc!!!!!
Bất Động Yêu Thù Mẫu gầm lên một tiếng kéo dài như muốn thức tỉnh những đứa con của nó khỏi sự sợ hãi, khiến cho đám người phải khổ sở mà bịt tai lại.
Rầm!
Rầm!
Rầm!
Bất Động Yêu Thù Mẫu sau đó bất ngờ nhún những cặp chân của nó lấy đà lao về phía trước gây ra những chấn động rung chuyển cả mặt đất.
Cái chân như cái cột chi chít là những gai nhọn nhằm hướng Lục Thiên Cầm mà đâm xuống.
Lục Thiên Cầm trong giây lát chợt giật mình định nhảy ra né tránh đòn tấn công của yêu thù, nhưng trong khoảnh khắc nàng trực nhảy đi thì lại phát giác ra Lý Mộng Vân đang đứng như trời trồng phía sau nàng.
'Cái quái....?!!
Sao cô ta lại ở đây?!!'
Lục Thiên Cầm ngạc nhiên.
Nàng từ nãy giờ chỉ tập trung vào Bất Động Yêu Thù Mẫu mà không hề chú ý đến những thứ xung quanh, kể cả Lý Mộng Vân kia.
Chỉ một cái liếc mắt, Lục Thiên Cầm liền nhận ra được sự hoảng loạn sợ hãi trên gương mặt Lý Mộng Vân, nàng ta dường như không có một chút gì định hành động khi mà trước mặt là Bất Động Yêu Thù Mẫu đang lao đến.
Lục Thiên Cầm khẽ chắc lưỡi một cái, lập tức ôm lấy Lý Mộng Vân mà nhảy ra.
Nhưng mà, khoảnh khắc Lục Thiên Cầm nhảy lùi lại vẫn trễ một vài nhịp số với tốc độ lao đến kinh khủng của Bất Động Yêu Thù Mẫu.
Oành!
Bất Động Yêu Thù Mẫu giáng một cú trời giáng xuống đất ngay chỗ Lục Thiên Cầm vừa đứng.
Lục Thiên Cầm tuy là phản ứng rất nhanh nhưng vẫn bị gai nhọn trên chân của Bất Động Yêu Thù Mẫu cắt một vết phía sau lưng, dư chấn do Bất Động Yêu Thù Mẫu gây ra hất văng nàng cùng Lý Mộng Vân ra xa.
Ầm!
Lục Thiên Cầm do che chắn cho Lý Mộng Vân, cả người đập mạnh vào thân cây cổ thụ.
Phụt!
Nàng phun ra một ngụm máu trước ánh mắt bàng hoàng và thất thần của Lý Mộng Vân.
"Lục cô nương?!!
Ngươi không sao chứ?!!"
Lý Mộng Vân hớt hải đỡ Lục Thiên Cầm, nhưng bị Thiên Cầm gạt ra.
"Ta không...cần ngươi đỡ...!"
Lục Thiên Cầm chống Ỷ Thiên kiếm xuống đất gắng gượng đứng dậy, giọng đầy bất mãn đáp lại Lý Mộng Vân.
Khụ...khụ...
Lục Thiên Cầm ho ra máu, trúng một đòn vừa rồi của Bất Động Yêu Thù Mẫu, tuy rằng không nguy hiểm đến tính mạng nhưng nàng cũng phải chịu nội thương nghiêm trọng.
Thiên Cầm, nàng, nếu như tình huống vừa rồi không vì Lý Mộng Vân mà trong khoảnh khắc lỡ mất vài nhịp thì cũng không ra nông nỗi này.
Nàng không nhìn Lý Mộng Vân, ánh mắt dán chặt vào Bất Động Yêu Thù Mẫu đang hung hăng lao đến chỗ hai người.
"Sư...huynh đệ...đồng môn của ngươi...vì cái sự yếu đuối của ngươi...mà bỏ mạng...
Ngươi...vẫn muốn ở đây...mà tiếp tục sợ hãi hay sao..."
Lục Thiên Cầm giọng lạnh lùng xen lẫn chất vấn nói với Lý Mộng Vân.
Gréc!!!
Bất Động Yêu Thù Mẫu mở rộng hàm, gầm lên, hai cái răng nanh mở rộng ra, nó lao nhanh đến chỗ hai nữ nhân với sự hung hăng giận dữ và khát máu tựa như muốn nuốt sống cả hai.