Chương 90: Tất cả các ngươi đều không bằng phế vật!
"Trận chung kết vì còn tới ba thí sinh, nên trận đấu này sẽ là đả loạn đấu!
Người giành chiến thắng cuối cùng sẽ là quán quân của Môn phái Luận võ năm nay!
Hai người còn lại đồng hạng hai!"
Giám khảo hô lớn thông báo cho toàn bộ Võ đài Hàn Vân thành.
Nhưng tất cả mọi người, ngoại trừ một số kẻ liên quan đến Thương Sơn phái, đều lắc đầu ngao ngán.
Bọn hắn đã chứng kiến hai trận đấu nội bộ của Thương Sơn phái khi nãy, trận cuối cùng này vẫn là giải quyết nội bộ, vẫn là Kéo Búa Bao mà thôi.
Có gì mà hấp dẫn?
Còn có gì mà ngạc nhiên, đáng mong chờ nữa chứ?!!
Ba tên đệ tử Thương Sơn phái sau khi giám khảo thông báo liền chậm rãi bước lên Lôi đài, mỗi người đứng một góc.
"Bắt đầu!"
Giám khảo phất tay ra hiệu cho ba thí sinh.
Nhưng hắn vừa dứt lời thì... Triệu Thiên Tuyết liền quay người bước xuống Lôi đài.
"Ta hạng ba!"
Liền sau đó Lục Thiên Cầm cũng lạnh lùng rời khỏi Lôi đài.
"Sư đệ, quán quân là của ngươi!"
Âu Dương Kiệt ôm quyền nói với cả hai.
"Đa tạ hai vị sư tỷ!"
Đám người trên khán đài khoé miệng giật giật liên hồi, bọn hắn tức mà không nói được nên lời.
Bọn hắn tốn biết bao nhiêu tiền bạc để có thể ngồi đây, để có thể tận mắt chứng kiến những trận đấu hấp dẫn và gây cấn của Môn phái Luận võ.
Cuối cùng thì...
Trận chung kết, trận cuối cùng tranh ngôi vị quán quân lại chán ngắt và nhạt toẹt như thế này đây!
"Quán quân của Môn phái Luận võ năm nay, đệ tử của Thương Sơn phái, Âu Dương Kiệt!"
Tạ Ứng Thành vội vội vàng vàng đi lên Lôi đài, giơ cao tay Âu Dương Kiệt lên, nói lớn.
Toàn bộ Võ đài Hàn Vân thành im lặng một cách lạ thường.
Tất cả mọi người không ai buồn lên tiếng.
"Âu sư đệ đoạt được quán quân rồi a!"
Lục Mẫn Nhi réo lên vì vui mừng.
"Ta biết sư đệ sẽ làm được mà!"
"Sư đệ rất xứng đáng với ngôi vị quán quân năm nay a!"
"Tất cả vị trí cao nhất của giải đấu lần này đều thuộc về Thương Sơn phái chúng ta a!"
"Ta đã đoán được kết quả sẽ là như thế mà!"
"Hu hu hu...ta...xúc động quá...!"
Bầu không khí Thương Sơn phái lúc này rầm rộ hẳn lên, cả thảy đám đệ tử kẻ gào thét, kẻ khóc sướt mướt, kẻ nhảy tưng tưng khắp nơi, tất cả đều có chung sự vui mừng.
"Ting! Chúc mừng chủ nhân đã hoàn thành nhiệm vụ Tinh Anh: Phái đệ tử tại Môn phái Luận võ đoạt ba vị trí cao nhất
Tiến trình nhiệm vụ: 3/3.
Phần thưởng: Bàn Long Kích yếu quyết.
Phần thưởng tự động được chuyển vào không gian giới chỉ."
Hệ thống hiện lên thông báo.
Vương Nhất Tự khoé miệng hiển hiện lên nụ cười, hắn sau đó nhảy xuống Lôi đài, đi đến cạnh Âu Dương Kiệt.
Âu Dương Kiệt lúc này hai tay chắp phía sau, thẳng lưng, ưỡn ngực, phong thái bề bề uy nghiêm.
"A Kiệt, làm tốt lắm!"
Vương Nhất Tự vỗ vỗ vào vai Âu Dương Kiệt khen ngợi.
Hắn sau đó quay người lại, ánh mắt khinh dễ nhìn một lượt khắp khán đài.
Hắn chỉ ngón tay về phía đám người Âu Dương gia, hắn chỉ ngón tay về phía khán đài trung tâm chỗ bọn trưởng lão, cao tầng các môn phái đang ngồi, hắn gằn giọng chậm rãi từng từ một.
"Thương Sơn phái của bản tọa là một cái Thập lưu môn phái không danh không tiếng ở Hàn Vân thành.
Đám đệ tử của bản tọa may mắn đạt được thứ hạng cao trong Môn phái Luận võ năm nay, điều này khiến bản tọa rất vui mừng!
Nhưng cái làm cho bản tọa không hài lòng chính là thái độ của các vị dành cho tên đệ tử này của bản tọa!"
Vương Nhất Tự ngưng một nhịp, hai tay chắp ra sau lưng, toả ra phong thái của chưởng môn một phái, nói tiếp.
"Ngay từ lúc Môn phái Luận võ bắt đầu, tất cả các ngươi đều là xem thường Thương Sơn phái ta, đối với tên đệ tử này của bản tọa mở miệng ra một từ 'phế vật' hai từ cũng là 'phế vật'.
Các ngươi, những danh gia vọng tộc, những trưởng lão, cao tầng của các tông môn, môn phái tiếng tăm, mở miệng ra là nói đạo lý, chính chính tà tà, ấy vậy mà lại không tiếc lời chế giễu, hạ nhục người khác?
Các ngươi còn cho mình là thanh cao?
Còn cho mình là ở trên người khác?
Bản tọa phỉ nhổ!
Bây giờ, tên đệ tử này của bản tọa đoạt được ngôi vị quán quân Môn phái Luận võ, các ngươi lại im thinh thít, không dám mở miệng nói lấy một câu?"
Vương Nhất Tự hai cặp chân mày nhíu lại, nhìn thẳng lên khán đài, chỗ Hà trưởng lão đang ngồi, nói to.
"Để bản tọa nói thay các ngươi!
Tất cả các ngươi, tất cả những kẻ khinh thường đệ tử của bản tọa, các ngươi đều không bằng phế vật!"
Những lời này Vương Nhất Tự nói ra khiến cho Âu Dương Kiệt cả người nóng ran run lên bần bật.
Đúng!
Âu Dương Kiệt là phế vật!
Nhưng phế vật như hắn sẽ lại mạnh lên, sẽ đạp dưới chân tất cả những kẻ đã từng khinh dễ hắn!
Hắn sẽ lấy lại tất cả những thứ trước kia đã mất!
Những lời này Vương Nhất Tự nói ra khiến cho đám đệ tử ở Thương Sơn ánh mắt hiện lên ngời ngời rực sáng.
Đúng thế!
Chúng ta là Thập lưu môn phái!
Chúng ta là phế vật trong mắt bọn hắn!
Nhưng bọn hắn lại bại dưới tay chúng ta, tất cả bọn hắn còn không bằng cả phế vật!
Những lời này Vương Nhất Tự nói ra khiến cho cả Võ đài Hàn Vân thành sục sôi, giận dữ, tất cả đều đứng bật dậy đỏ mặt tía tai.
Những lời này Vương Nhất Tự nói ra như giọt nước tràn ly, khiến cho Hà trưởng lão ánh mắt như tóe lửa, đứng bật dậy, bộc phát ra toàn bộ khí tức hướng Vương Nhất Tự mà đè ép xuống, ả quát lớn.
"Ngươi nói ai không bằng phế vật?!!"
Tất cả trưởng lão, cao tầng các môn phái xung quanh trở nên sợ hãi khi cảm nhận khí tức của Hà trưởng lão.
"Võ...Võ Vương...Thất phẩm...!!!"
"Trưởng lão của Thái Huyền Thánh tông có khác a!"
"Tên họ Vương kia dám chọc giận Hà trưởng lão đúng là hận mình sống quá lâu a!"
"Ta xem xem hắn chết chắc rồi!"
Khán đài rộ lên những lời bàn tán xôn xao.
Tống đà chủ cũng thất kinh, cảm thấy tình hình không ổn, định nhảy xuống Lôi đài can ngăn khi thấy Hà trưởng lão có ý định ăn thua đủ với Vương Nhất Tự.
Nhưng hắn còn chưa kịp hành động thì...
Rầm!
Mộc Phiến La đập tay xuống bàn, bộc phát ra khí tức đè ép lên tất cả mọi người có mặt tại Võ đài Hàn Vân thành.
Liền tức khắc tất cả võ giả, tán tu, những cao tầng, trưởng lão đều phủ phục bị cưỡng chế ngồi rạp xuống, mặt hiển hiện lên sợ hãi tột độ, cắt không còn giọt máu nào.
Khí tức của Mộc Phiến La mạnh đến nổi những kẻ tu vi cảnh giới thấp đều đồng loạt phun máu, tựa như bị bóp nghẹt, không thể nào thở nổi.
Hà trưởng lão cũng chung tình trạng đó.
Toàn thân ả cứng đờ, ngồi phịt xuống ghế, không thể nào cử động được, gương mặt ả hiện lên kinh sợ kèm thống khổ, lồng ngực ả đau nhói tựa như bị một tảng đá đè vào, trán ả lấm tấm mồ hôi.
Mộc Phiến La nói lớn, giọng nàng vang vọng khắp Võ đài.
"Các ngươi ồn ào cái gì?!!
Phu quân ta nói các ngươi không bằng phế vật, có ý kiến gì không?!!"
Lời Mộc Phiến La thốt ra mang theo khủng bố khí tức, giống như mệnh lệnh, tất cả mọi người ở đây, trừ những người có quan hệ với Thương Sơn phái, đều cảm thấy lạnh sống lưng, cảm giác như chỉ cần nhúc nhích một chút là sẽ chết ngay tức khắc.
Bọn chúng không dám hé môi nữa lời, nói đúng hơn, bọn chúng không dám cũng không thể lên tiếng.
Mộc Phiến La quay lại, liếc nhìn Hà trưởng lão với ánh mắt dọa người, lạnh lùng từng chữ.
"Ngươi lớn lắm sao mà dám ở đây phách phách lối lối?!
Một cái Võ Vương nhỏ nhoi cứ tưởng mình là bố thiên hạ?!!
Ngươi có tin chỉ cần ngươi chớp mắt một cái ta liền bóp chết ngươi, đem ngươi hồn siêu phách tán hay là không?!!"
Áp lực tới tấp đè nén lên người Hà trưởng lão.
Từng chữ từng chữ mà Mộc Phiến La thốt ra tựa như ngàn mũi kim đâm vào tim ả, lồng ngực ả tựa như muốn nổ tung ra, ả cố gắng vận khí lực cố để không phải phun ra máu.
Gương mặt ả hiện lên thống khổ cùng cực.
'Nữ nhân này...là ai...?
Khí tức này...quá là hùng hậu...quá là khủng bố...chí ít...chí ít...phải là Võ Hoàng...
Làm...làm sao mà... một cái... một cái Thập lưu phái...là có...Võ Hoàng cơ chứ??!'
Ả, Hà trưởng lão, khổ sở suy nghĩ.
Nhưng dù sợ hãi, dù hoang mang đến cỡ nào, ả cũng không dám chớp mắt lấy một cái.
"Phiến La, muội nên bình tĩnh lại a..."
Trương Tố Tố ngồi cạnh, ghé tai Mộc Phiến La nói nhỏ.
"Phu nhân, nên là kìm chế, nên là dịu dàng a!"
Vương Nhất Tự ôn nhu nhắc nhở.
Mộc Phiến La chợt giật mình, vội vàng đứng lên, thái độ khá là khẩn trương.
"A! Là lỗi của ta!
Ta nhất thời không kiểm soát được cảm xúc!
Thứ lỗi cho ta!"
Nàng liền thu hồi lại khí tức, e thẹn ngồi xuống.
'Cô nãi nãi của ta ơi!
Bọn hắn gây chuyện với Thương Sơn phái các ngươi, sao bọn ta cũng bị vạ lây?!!'
Đám võ giả, tán tu xung quanh khán đài trong lòng gào thét lên.
Nhưng bọn chúng cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm khi không còn bị đè ép bởi khí tức nữa.
Vương Nhất Tự ôm quyền, thản nhiên nói.
"Các vị bỏ qua cho!
Phu nhân của bản tọa tính tình hơi nóng một chút a!"
Đám người trên khán đài gương mặt hiển hiện lên đặc sắc, khoé miệng giật giật liên hồi.
Hắn sau đó quay qua nhìn thẳng vào Hà trưởng lão, hỏi.
"Hà trưởng lão, nếu như ngươi cảm thấy không phục thì có thể đánh cược với bản tọa một phen!"
Hà trưởng lão hai chân mày nhăn lại, ánh mắt hiện lên nghiêm túc.
"Vương chưởng môn, ngươi muốn đánh cược chuyện gì?"
Thái độ của ả lúc này không còn sừng sộ như vừa nãy nữa, ả tuy đang rất giận, nhưng ả không thể cũng không dám manh động thêm lần nào nữa.
Ở chỗ này có cả một Võ Hoàng đang ngồi, hơn nữa lại là nương tử của tên họ Vương kia, ả mà manh động như vừa rồi chẳng những không xả được cơn giận ngược lại còn hại đến tính mạng của ả.
Ả không phải kẻ ngu ngốc, ả biết tự lượng sức mình.
Vương Nhất Tự đặt tay lên vai Âu Dương Kiệt, nói.
"Hai năm sau, bản tọa sẽ mang tên đệ tử phế vật này đến Thái Huyền Thánh tông, cùng với đệ tử chân truyền của Hà trưởng lão một trận bàn luận võ học."
Vương Nhất Tự chỉ ngón tay vào Mộng Khắc Tuệ.
"...." Hà trưởng lão.
"Nếu như đệ tử của bản tọa thua thì hắn sẽ tự vẫn tại chỗ để tạ tội, Thương Sơn phái bọn ta cũng sẽ giải tán, vĩnh viễn không xuất hiện ở Tinh không Đại lục này nữa!
Còn nếu hắn may mắn thắng được, bản tọa chỉ cần Hà trưởng lão làm cho bản tọa một chuyện mà thôi!"
"Là chuyện gì?!"
Vương Nhất Tự giơ lên một ngón tay, ôn tồn nói.
"Bản tọa chỉ cần Hà trưởng lão cùng đệ tử chân truyền của ngươi quỳ xuống dập đầu trước mặt đệ tử của bản tọa nói một câu 'bọn ta còn không bằng phế vật!'"
"Ngươi...?!!"
Hà trưởng lão nghiến răng, cơn giận lại dâng lên.
"Ngươi...đang nói nhãm cái quái gì đấy hả?!!"
Vương Nhất Tự xòe hai tay ra, nhún vai một cái.
"Đương nhiên, Hà trưởng lão đồng ý đánh cược với bản tọa hay không thì bản tọa cũng không thể nào ép buộc được!
Nhưng mà..."
Vương Nhất Tự nhíu mày.
"Nhưng mà nếu Hà trưởng lão không muốn đánh cược cũng chẳng sao cả.
Ở đây có cũng không ít người, bản tọa sợ bọn hắn sẽ nghĩ là Hà trưởng lão sợ thua, sợ mình còn không bằng phế vật a!"
Vương Nhất Tự tỏ ra nghiêm túc.
"Hà trưởng lão, trận cá cược này, ngươi có muốn hay là không a?!!"
Hà trưởng lão hai tay nắm chặt nắm đấm.
Trận đánh cược này cũng giống như một lời thách thức mà một Thập lưu môn phái đưa ra đối với một Tam lưu tông môn, liên quan rất lớn đến mặt mũi của Thái Huyền Thánh tông.
Ả nếu như ở tại đây không đồng ý với cá cược này, chẳng khác nào trực tiếp thừa nhận Tam lưu tông môn sợ sệt Thập lưu môn phái.
Không!
Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra!
Tam lưu tông môn về nguồn lực hoàn toàn ăn đứt Thập lưu môn phái, dù là mười năm hay trăm năm, thì đệ tử của Thập lưu môn phái cũng không thể nào vượt qua được đệ tử của Tam lưu tông môn.
Huống hồ, Mộng Khắc Tuệ là đệ tử chân truyền của ả, làm sao có thể thua được cơ chứ?!
"Được, ta chấp nhận cuộc cá cược này!
Hai năm sau ta sẽ ở Thái Huyền Thánh tông chờ ngươi!"
Hà trưởng lão âm trầm trả lời Vương Nhất Tự.
"Tốt, rất tốt a!"
Vương Nhất Tự sảng khoái nói lớn.
Âu Dương Kiệt đứng cạnh chưởng môn thân thể run lên từng cơn, hai bàn tay hắn nắm chặt lại, khí nóng trong cơ thể bốc lên cuồn cuộn, hắn quăng ánh mắt tràn đầy tự tin cùng thách thức về hướng Mộng Khắc Tuệ, cùng Hà trưởng lão.
'Hai năm sau, ta nhất định sẽ khiến các ngươi hối hận về ngày hôm đó đã đem ta nhục nhã trước tất cả mọi người!
Hai năm sau, ta sẽ đứng ở Thái Huyền Thánh tông nói cho cả thế giới biết, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo!'
Mộng Khắc Tuệ đứng trên khán đài trung tâm cũng khẽ liếc nhìn Âu Dương Kiệt, nhưng gương mặt nàng không hề biểu lộ một chút cảm xúc nào.
"Ting! Phát động nhiệm vụ Sử Thi: Hai năm sau dẫn đệ tử đến Thái Huyền Thánh tông khiêu chiến.
Nội dung nhiệm vụ:
- Đánh bại đệ tử ngoại môn của Thái Huyền Thánh tông: 0/20.
- Đánh bại đệ tử nội môn của Thái Huyền Thánh tông: 0/20.
- Đánh bại đệ tử chân truyền của Thái Huyền Thánh tông: 0/1.
- Đánh bại trưởng lão Thái Huyền Thánh tông: 0/1.
Phần thưởng nhiệm vụ: ???"
Hệ thống hiện lên thông báo.
Vương Nhất Tự gương mặt hiện lên sung sướng, khoé miệng nở một nụ cười gian xảo, quay về phía Tạ thành chủ, hai tay xoa xoa nói.
"Tạ thành chủ, thời gian cũng không còn sớm nữa, hay là tiến hành trao giải đi a!".