Chương 81: Nữ vương rơi lệ.
Tàng Viêm cốc, hiện tại.
"Ta là một Đại Tà chủ, là Yêu Hậu của Yêu giới, Mị Yêu nữ vương, Mộc Phiến La!"
Mộc Phiến La hai tay chống nạnh, tự hào giới thiệu bản thân, sau đó ngón tay chỉ về phía Vương Nhất Tự.
"...và là nương tử của chàng ấy!"
"Ngươi vừa nói cái gì?!!"
Trương Tố Tố đứng sau Vương Nhất Tự gằn giọng hỏi, sau lưng nàng tựa hồ xuất hiện một đám lửa giận dữ đang phừng phừng bốc cháy khiến Vương Nhất Tự cảm thấy lạnh sống lưng.
Đám đệ tử Thương Sơn phái nghe những lời Mộc Phiến La nói ra liền như bị sốc, khoé miệng giật giật liên hồi, kém chút té ngã.
Một Đại Tà chủ, Yêu hậu của Yêu giới?
Nữ nhân đó mà lại là kẻ thống lĩnh toàn bộ Yêu giới sao?
Nhưng sao lại xuất hiện ở cái nơi quái quỷ này chứ?
Hơn thế nữa sao lại là nương tử của chưởng môn?
Mà khoan đã!
Hình như sư nương đang muốn giết người...!
Đám đệ tử hít một hơi khí lạnh, từ từ lui lại phía xa.
"Ta nói ta là nương tử của chàng ấy, ngươi có ý kiến gì?!"
Mộc Phiến La liếc nhìn Trương Tố Tố thản nhiên nói.
Trương Tố Tố bước lên một bước, quay qua nhìn thẳng vào Vương Nhất Tự, hỏi.
"Phu quân, điều nữ yêu nhân này nói, là sự thật?!"
Vương Nhất Tự còn chưa kịp trả lời thì Mộc Phiến La đã chen vào.
"Phu quân...? Ngươi gọi chàng là phu quân??!"
"Thì sao? Ta chính là nương tử của chàng ấy!"
Trương Tố Tố liền đáp lại.
"Ta cũng là nương tử của chàng, ta và chàng đã thành hôn từ rất lâu về trước, người mới như ngươi không có quyền lên tiếng!"
Mộc Phiến La hằn học, nhìn thẳng vào mắt Trương Tố Tố, nói lớn.
"Ngươi...?!!"
Trương Tố Tố cả giận.
Cả hai nàng không ai chịu thua ai, đều là giành giật, cãi vả, chứng minh chuyện bản thân là nương tử của Vương Nhất Tự, ngọn lửa ghen tuông bốc lên ngùn ngụt từ hai nàng, tựa như có thể thiêu cháy tất cả mọi thứ vào lúc này.
Ngồi phía xa, đám đệ tử Thương Sơn phái lấy dưa ra vừa ăn vừa hóng chuyện, việc này chỉ có chưởng môn mới có thể giải quyết chẳng có tên đệ tử nào dám xen vô cả.
Hai yêu nhân đi theo Mộc Phiến La cũng sáp nhập vô nhóm tự lúc nào.
"Được rồi, hai nàng ngừng cãi nhau lại giúp ta!
Cả hai nàng đều là nương tử của ta hết!"
Vương Nhất Tự chen vào giữa can ngăn cả hai ra.
"Tố Tố, như vừa nãy Phiến La có nói, nàng ấy là Yêu Hậu của Yêu giới, cũng là nương tử đã thành hôn của ta."
Vương Nhất Tự lại quay sang phía Mộc Phiến La.
"Phiến La, nữ nhân này tên Trương Tố Tố, cũng là nương tử của ta, nàng ấy kiếp trước chính là Lan Như Nguyệt"
"Lan...Lan Như... Nguyệt...?"
Mộc Phiến La ngốc trệ hỏi lại, nhưng chỉ một giây sau ánh mắt chợt sáng lên, lộ vẻ mừng rỡ, chồm đến ôm chầm lấy Trương Tố Tố.
"A, thì ra là Như Nguyệt tỷ!
Muội lúc nào cũng mong muốn được gặp tỷ một lần a!
Vừa nãy muội có hơi nóng tính, tỷ cho muội xin lỗi nha!"
Trương Tố Tố khá bất ngờ với hành động này của Mộc Phiến La, nàng không kịp phản ứng, kém chút đã ngã ra sau nếu như không có Vương Nhất Tự đỡ.
"Muội...muội biết...ta sao...?"
"Tất nhiên là muội biết!
Trước đây phu quân đã rất nhiều lần kể cho muội nghe về tỷ a!"
Giọng của Mộc Phiến La trở nên vui vẻ, khác hẳn so với vừa rồi.
"Phu quân, mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào?"
Trương Tố Tố quay qua ngơ ngác hỏi Vương Nhất Tự.
Vương Nhất Tự thở dài một cái, ngồi xuống một tảng đá cạnh đó, chậm rãi kể lại.
"Năm xưa, sau khi nàng bị đám phân thân của Hỗn Độn vương giết chết, ta hết thảy rất đau đớn, liền một mình đi vào trong Cửu Yêu động.
Ta phong ấn lại Thiên Ma cầm của nàng ở đó, để cho linh khí của nó trấn giữ cửa vào Yêu giới.
Nhưng ta phát hiện ra một chuyện, cửa vào Yêu giới vẫn chưa bị phong ấn hoang toàn, vẫn còn có một vết nứt..."
Gương mặt Trương Tố Tố hiển hiện lên nuối tiếc.
Nàng là vì năm xưa tình huống cấp bách mà vội vàng hoàn tất phong ấn, rất có thể đã xảy ra sai sót.
"Ta không suy nghĩ gì nhiều, liền một mạch tiến vào Yêu giới với ý định sẽ giết hết yêu nhân hòng trả thù cho nàng.
Vừa đặt chân đến Yêu giới ta đã gặp được Phiến La, nàng ấy lúc đó đang bị thuộc hạ của hai tên Tà chủ truy sát, ta vì thế đã tiện tay cứu Phiến La.
Phiến La tuy là Tà chủ của Yêu giới, nhưng từ ngoại hình cho tới tính cách đều rất giống với Lan Như Nguyệt, nàng của kiếp trước, vì thế mà...giữa ta và nàng ấy đã nảy sinh tình cảm.
Ta, vì vết thương trong trận chiến với Hỗn Độn vương cộng thêm ảnh hưởng của Sát Thiên Ma Hoàng kiếm mà kém chút nữa đã mất mạng...
Trong tình huống nguy kịch nhất, Phiến La, nàng ấy đã không ngại đem sử dụng nguyên thần của bản thân để chữa cho ta, dù cho việc đó làm mất đi rất nhiều năm tuổi thọ cũng như tu vi cảnh giới của nàng ấy.
Chính vì hành động này của Phiến La mà ta đã yêu nàng ấy, cũng như đã thay đổi.
Ta nhận ra rằng, yêu nhân không phải kẻ nào cũng là xấu, họ cũng giống như con người, cũng có cuộc sống, cũng có gia đình, cũng có người tốt kẻ xấu.
Vì thế ta đã thay đổi ý định của mình, ta đã giúp Phiến La đánh bại hai tên Man Nhược vương và Vô Diện vương, thống nhất Yêu giới.
Sau đó ta và Phiến La đã thành hôn và ta trở thành Yêu Hoàng của Yêu giới..."
Ngồi ở phía xa hóng chuyện cùng đám đệ tử Thương Sơn phái, tiểu yêu nha đầu gật gật đầu thông suốt.
"Thì ra mọi chuyện là như vậy..."
"Ngươi...cũng biết chuyện này...?"
Lục Thiên Cầm ngốc trệ quay qua hỏi tiểu yêu nha đầu kia.
"Chuyện này ta đã nhiều lần được nữ vương đại nhân kể lại...
Hơn nữa ở Yêu giới, không đứa trẻ nào là không biết đến câu chuyện ly kỳ này, tuy là câu chuyện truyền miệng từ đời này qua đời khác nội dung có thay đổi đôi chút, nhưng đại khái vẫn là một câu chuyện kể về một nhân loại đã điên cuồng tàn sát hơn một nữa yêu nhân ở Yêu giới, đánh bại một lúc hai đại Tà chủ, thống nhất Yêu giới, lên ngôi Yêu Hoàng."
"Tàn...tàn sát...hơn...hơn một nữa yêu nhân...ở Yêu giới...?!!"
Đám đệ tử nghe được những lời này kém chút bật ngửa, khoé miệng giật giật liên hồi, ánh mắt mở to như hai quả trứng dán chặt vào Vương Nhất Tự.
Rốt cuộc chưởng môn của bọn hắn mạnh đến cỡ nào vậy?
Phải thực lực như thế nào mới có thể làm được những chuyện nghe qua đã thấy vô lý như thế cơ chứ?
Trương Tố Tố im lặng không nói gì, nàng đang một mặt suy tư.
"Sau khi Yêu giới thống nhất và đi vào trật tự, ta vì cơ thể là con người không thể tiếp tục ở lại Yêu giới lâu hơn được nữa nên đành không lời mà biệt, rời khỏi Yêu giới.
Ta cũng đã mang theo hậu duệ của Hỗn Độn vương về nhân giới cùng ta.
Ta và hắn sau đó đã sống ở Tử Vong cốc, không hề trở lại Yêu giới lần nào nữa..."
Vẻ mặt Vương Nhất Tự hiển hiện lên tiếc nuối.
"Tỷ...đừng trách chàng...có trách thì hãy trách muội..."
Mộc Phiến La lên tiếng, giọng nói như van nài Trương Tố Tố.
Nhưng Tố Tố cơn giận vì ghen tuông vừa nãy đã biến mất tự bao giờ, nàng khẽ mỉm cười với Phiến La, nhẹ nhàng nói.
"Cớ gì tỷ lại trách muội cơ chứ?
Tỷ còn muốn đa tạ muội vì đã cứu phu quân của chúng ta..nếu không có muội hy sinh tuổi thọ, hy sinh tu vi của bản thân để cứu chàng thì chúng ta đã không có ngày hôm nay...
Đa tạ muội..."
Mộc Phiến La mừng thầm trong lòng vì Tố Tố đã hiểu và thông cảm cho nàng, không oán trách gì nàng, nước mắt cứ thế mà chảy ra.
"Tỷ...tỷ thật là tốt..."
Mộc Phiến La nghẹn ngào.
"Vậy là nàng không trách ta, đúng không...?"
Vương Nhất Tự xen vào hỏi.
Trương Tố Tố đang giúp Mộc Phiến La lau đi nước mắt, liền quay lại, thái độ hằn học nhìn thẳng Vương Nhất Tự nói.
"Im lặng!
Thiếp không trách chàng nhưng chàng vẫn phải chịu phạt!"
Vương Nhất Tự nghe tới liền tiu nghỉu, không dám nói thêm lời nào.
Nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, Trương Tố Tố liền hỏi Phiến La.
"Không phải là muội đã trở thành nữ vương của Yêu giới hay sao?
Sao lại xuất hiện ở nơi này?"
Vương Nhất Tự cũng nhìn chằm chằm Mộc Phiến La, ánh mắt như hiện lên giống câu hỏi mà Trương Tố Tố vừa hỏi.
Gương mặt Phiến La chợt hiện lên buồn bã, giọng đầy uất ức trả lời.
"Đúng là muội đã trở thành nữ vương của Yêu giới, nhưng mà một thời gian không lâu sau khi phu quân rời khỏi, hai tên Man Nhược vương, Vô Diện vương tập hợp binh lực lại, một lần nữa mưu đồ chiếm đoạt Yêu giới...
Muội cùng với dân chúng Vẫn Thanh thành và Huyết Thù tộc ra sức chống trả, nhưng vì bọn chúng người đông thế mạnh, cuối cùng vẫn là thất bại..."
Nói đến đây, Mộc Phiến La hai hàng nước mắt trực ứa lệ.
"Tất cả yêu nhân theo muội đều bị bọn chúng giết chết một cách tàn nhẫn...chỉ còn lại muội và hai bọn hắn...
Bọn muội từng ngày đều là phải trốn tránh sự truy sát của bọn chúng...
Cuối cùng muội đã quyết định sẽ đến Nhân giới tìm kiếm phu quân....
Nhưng mà... muội vốn không thân thuộc gì Nhân giới, không có cách nào tìm ra tung tích của phu quân...đành phải tá túc ở nơi này..."
Vương Nhất Tự cả giận, nắm chặt nắm đấm, giọng đầy căm phẫn.
"Đáng chết!
Lẽ ra năm đó ta nên giết quách bọn chúng cho xong!"
"Chàng đừng tự trách...
Năm đó đã có quá nhiều yêu nhân chết đi...vốn thiếp cũng không muốn có thêm bất cứ yêu nhân nào phải chết nữa...
Không ngờ...hai tên bọn chúng lại không hề biết hối hận..."
Mộc Phiến La giọng buồn bã nói.
Trương Tố Tố, nàng cũng trở nên buồn khi nghe Phiến La kể lại, nàng có thể hiểu được những đau đớn, những gian khổ mà Phiến La đã phải chịu đựng trong suốt những năm tháng qua.
Còn gì đau đớn hơn là tận mắt nhìn thấy những thuộc hạ, những đồng tộc của mình nằm xuống?
Còn gì đau đớn hơn khi một nữ vương lại bị ép phải rời khỏi nơi mà mình cai trị?
"Mọi chuyện cũng đã qua...
Muội cũng đã trải qua rất nhiều khó khăn...
Nhưng bây giờ muội đã tìm được chàng, và muội còn có tỷ...
Hãy quên đi hết những chuyện của quá khứ, cùng đi với bọn tỷ, chúng ta sẽ là gia đình mới của muội..."
Tố Tố an ủi Phiến La.
"Thật...thật là muội...có thể...cùng với mọi người...?"
Mộc Phiến La hai mắt ươn ướt, hết nhìn Trương Tố Tố, lại nhìn qua Vương Nhất Tự, cả hai đều mỉm cười gật đầu với nàng.
"Tỷ tỷ...đa tạ tỷ!"
Mộc Phiến La ôm chầm lấy Trương Tố Tố, nước mắt lã chả thấm ướt cả vai áo nàng.
Vương Nhất Tự đứng lên đi tới, giọng ôn nhu nói với hai nương tử của mình.
"Chúng ta cùng trở về thôi...".
Đám đệ tử ngồi phía xa thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Cuối cùng mọi chuyện cũng đã được giải quyết một cách ổn thoả.
Riêng hai thuộc hạ của Mộc Phiến La lúc này nước mắt cũng trực ứa ra.
Mị Yêu nữ vương trong mắt bọn hắn là một nữ nhân lúc nào cũng nghiêm nghị, lúc nào cũng cứng rắn, sẵn sàng đối mặt và đương đầu với mọi chuyện, không hề e sợ bất cứ một ai.
Đây là lần đầu tiên bọn hắn nhìn thấy nữ vương của bọn hắn rơi lệ, những giọt lệ của sự hạnh phúc.
Bọn hắn đã cùng Phiến La trải qua rất nhiều chuyện, trải qua rất nhiều gian khổ, bọn hắn hơn ai hết là người hiểu được tâm trạng lúc này của Phiến La.
Bọn hắn cũng là vui mừng cho nàng, mừng đến muốn khóc!
'Nữ vương đại nhân...cuối cùng...mong mỏi chờ đợi của người đã có kết quả...
Ông trời quả đúng là có mắt...'.