Chương 48: Giáng Long Thập Bát chưởng.
Tàng Long lao nhanh về phía Triệu Thường Côn cùng Mộc Phiến La.
Phần thân trước của nó bò như kỳ đà nhưng phần thân sau lại trườn như rắn.
Mặc dù cách di chuyển của nó rất lạ nhưng tốc độ lại rất nhanh.
Mặt đất dưới chân Tàng Long rung chuyển dữ dội và nứt ra khi nó di chuyển, dư chấn lan rộng ra đánh bay mọi thứ xung quanh.
Khoảng cách từ con yêu thú đến chỗ Triệu Thường Côn hơn cả trăm thước chỉ trong giây lát bị rút ngắn.
"Không ổn! Mau tránh ra!"
Nhận ra một cái gì đó bất thường, Triệu Thường Côn liền hét lớn.
Cả hai người liền lập tức vận thân pháp nhảy lên rất cao.
Tàng Long Yêu thú đang di chuyển với tốc độ cao bỗng khựng lại một nhịp lấy đà nhảy xồ về phía Triệu Thường Côn cùng Mộc Phiến La.
Khoảnh khắc ấy chỉ như một cái chớp mắt, nhưng nếu như Triệu Thường Côn không kịp nhận ra thì có lẽ cả hai đã nằm dưới cặp móng vuốt sắc nhọn kia.
Tàng Long vồ hụt con mồi, cả cơ thể nó trượt đi một đoạn khá dài tạo thành một vệt trũng khổng lồ.
Vừa ngừng lại nó liền quay ngoắc cả thân thể to lớn của nó lại, đuôi nó xoay trăm tám mươi độ quét ngang hất tung đất đá phía sau tạo thành một cơn lốc bụi đất.
Nó dậm mạnh chân xuống đất tạo ra một xung chấn kinh người, một màn chắn lập tức hiện ra bao phủ cả một khu vực rộng lớn.
Nó ngẫng đầu lên hướng Triệu Thường Côn, gầm lên một tiếng, liền sau đó toàn bộ gai trên cơ thể rung lắc dữ dội.
Tất cả diễn ra chỉ trong vài giây ngắn ngủi.
Triệu Thường Côn và Mộc Phiến La còn đang lơ lửng trên không thì bị màn chắn kia bao phủ lấy, cả người trở nên nặng trịch.
"Cái quái....?"
Như có một bàn tay vô hình tác động vào, kéo cả hai xuống.
Thân thể nặng trịch dường như không thể cử động, cả hai rơi thẳng xuống như hai tảng đá.
Rầm!
Cả hai rơi thẳng xuống mặt đất tạo thành một cái hố sâu, bụi đất văng tứ tung.
Tàng Long rung lắc cơ thể nó vài cái, liền phóng ra hàng loạt những cái gai khổng lồ bay thẳng đến chổ Triệu Thường Côn cùng Mộc Phiến La vừa rơi xuống.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Hàng loạt mũi gai nhọn bay vào đám bụi cát mù mịt, cắm sâu xuống mặt đất.
Sau đòn tấn công vừa rồi, tưởng chừng đã hạ được con mồi, Tàng Long Yêu thú chầm chậm tiến về chỗ Triệu Thường Côn cùng Mộc Phiến La rơi xuống.
Nhưng khi đám bụi mù tản hết thì trước mặt Tàng Long chỉ là một cái hố sâu đan xen những gai nhọn, không hề có dấu vết nào của hai kẻ kia.
Đôi mắt nó đảo khắp xung quanh, cái mũi khịt khịt nhằm tìm kiếm con mồi của mình.
"Đang tìm bọn ta à?"
Triệu Thường Côn bất ngờ xuất hiện từ trong đám bụi đất còn chưa tản hết, mũi kiếm hướng thẳng vào con mắt của Tàng Long.
Phía đối diện Mộc Phiến La cũng nhảy đến, hét lớn.
"Đi chết đi con thằng lằng to xác!"
Tình huống xảy ra quá nhanh khiến Tàng Long không thể nào phản ứng kịp.
Phập!
Phập!
Âm thanh của kiếm cắm sâu vào mắt của Tàng Long, kèm theo sau đó là thanh âm đau đớn của con yêu thú.
Triệu Thường Côn cùng Mộc Phiến La vội vàng nhảy ra rất xa, tránh khỏi chỗ Tàng Long.
Con Yêu thú gào rống trong đau đớn bởi vết thương chí mạng, cả thân thể khổng lồ của nó quằn quại lăn qua lăn lại tạo nên những chấn động kinh khủng.
Bụi đất bay mù trời.
Trả giá!
Hai con côn trùng này dám cả gan làm bị thương nó, chúng nó chắc chắn sẽ phải trả cái giá bằng tính mạng của chúng!
Tàng Long Yêu thú cơn giận bốc lên ngùn ngụt, cặp mắt đỏ rực vì máu đang tuôn ra.
Hai chân trước của nó dậm mạnh xuống làm rung chuyển cả một khu vực rộng lớn.
Một vòng tròn trận pháp khổng lồ xuất hiện dưới chân Tàng Long, phạm vi của trận pháp bao quanh tất cả trong phạm vi hơn năm trăm thước xung quanh.
Tàng Long Yêu thú điên cuồng triệu hồi ra trận pháp mạnh nhất của nó, nó gầm lên một tiếng làm rung chuyển cả đất trời, liền lập tức một màn chắn xuất hiện bao phủ cả một khu vực rộng lớn.
Gai trên cơ thể Tàng Long bỗng dài ra, vài cái cắm sâu xuống mặt đất.
"Hình như...chúng ta làm nó điên lên rồi..."
Mộc Phiến La khoé miệng giật giật nhìn cảnh tượng trước mắt nói.
"Ngươi...đứng phía sau ta..."
Triệu Thường Côn ánh mắt nheo lại, giọng nói trở nên nghiêm túc lạ thường.
Hắn cảm nhận được một mối nguy hiểm khi đứng trong trận pháp này, linh tính mách bảo hắn phải nhanh chóng thoát khỏi cái màn chắn này càng nhanh càng tốt.
Cũng không phải chờ đợi lâu, chỉ khoảng vài mươi giây khi màn chắn hình thành, mặt đất dưới chân Triệu Thường Côn lại rung chuyển một lần nữa, nhưng lần này mặt đất nứt toạc ra thành từng mảnh.
Từ những đường nứt kia nước tuôn lên kết hợp với gió rít mạnh tạo thành những vòi rồng xoáy tít.
Triệu Thường Côn khựng lại một nhịp, thân thể bỗng chốc trở nên nặng trịch, lập tức chân trái khuỵu xuống.
Phía sau, Mộc Phiến La cũng là cùng chung cảnh ngộ.
Gương mặt nàng nhăn nhó khổ sở.
Nàng cố vận yêu khí hộ thể nhưng vô dụng.
Áp lực đè nén xuống cơ thể là quá lớn.
"Cái...áp... lực...kinh khủng...này..."
Mộc Phiến La cố gắng phát âm từng từ, khoé miệng nàng trong chốc lát bắt đầu chảy máu, cả thân thể hiện tại không thể nào nhúc nhích được.
"Cảnh báo!
Trọng lực đè nén đã gấp bốn mươi lần, và đang tiếp tục tăng lên.
Nếu chủ nhân không sớm tìm cách thoát khỏi trận pháp này sẽ bị trọng lực đè chết!"
Hệ thống nhắc nhở.
Triệu Thường Côn nhíu mày suy nghĩ.
Tình hình hiện tại không ổn một chút nào, hắn với tu vi Võ Thánh đỉnh phong xem như có thể chịu đựng được một lúc, nhưng Phiến La phía sau thì không, nàng bây giờ chỉ là Võ Vương...
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Những cơn lốc vòi rồng xoáy mỗi lúc một nhanh hơn, những tia nước dần dần thay đổi hình dạng trở thành những lưỡi dao sắc bén phóng ra bốn phương tám hướng không theo một trật tự nào.
Gai trên cơ thể Tàng Long phát triển càng lúc càng dài ra hướng về phía Triệu Thường Côn mà đâm tới.
Triệu Thường Côn vận khí lực hộ thân, gắng gượng đứng thẳng dậy, hắn quay lại phía sau, thi triển ra một màn chắn bao bọc bảo vệ lấy Mộc Phiến La.
Phiến La liền lập tức được giải thoát khỏi sức nặng của trọng lực, nàng nhìn Triệu Thường Côn ngơ ngác.
Y phục trên người hắn bị những lưỡi dao nước phóng tới rách tả tơi dần thấm đỏ màu của máu.
Cách hơn hai mươi thước phía sau lưng hắn, những gai nhọn của Tàng Long cũng đang lao tới với một tốc độ rất nhanh.
Phiến La thất thần, ánh mắt hiển hiện lên lo lắng trực ứa lệ, nhìn thê thảm Triệu Thường Côn trước mắt mà hỏi.
"Ngươi... ngươi muốn làm gì...?
Mau tránh ra!
Ngươi sẽ chết thật...đấy!
Ta...ta... không muốn nhìn ngươi...phải... chết..."
Triệu Thường Côn ngón tay ra hiệu cho Phiến La im lặng, hắn ôn nhu nói với nàng.
"Ngoan ngoãn ở yên trong này!
Ta sẽ giải quyết cái đống rắc rối này.
Sẽ rất nhanh thôi!"
"Không...không..."
Phiến La ngập ngừng lắc đầu.
Triệu Thường Côn từ từ quay lại đối mặt với vô vàng lưỡi dao nước sắc bén và những cái gai nhọn khổng lồ đang vun vút lao đến, khoé miệng hắn chảy máu dưới sức ép của trọng lực, lúc này đã là năm mươi lần.
"Mấy cái thứ cản đường phiền phức!"
Triệu Thường Côn vừa dứt lời thì bao quanh cánh tay phải của hắn hiện ra một luồng khí tức màu xanh, rất giống như khí tức yêu khí của Phiến La.
Mộc Phiến La gương mặt hiện lên ngốc trệ nhìn dòng khí tức mỗi lúc trở nên càng hùng hậu hơn của Triệu Thường Côn, nàng lẩm bẩm.
"Yêu khí...?
Không...khí tức này... không phải yêu khí...là một thứ gì đó...rất mạnh...mạnh hơn yêu khí rất nhiều...
Không lẽ là...?!"
Nhưng rồi Phiến La chợt giật mình hốt hoảng, kém chút ngã ra sau khi Triệu Thường Côn thi triển ra chưởng ấn.
"Cút hết cho ta!
Giáng Long Thập Bát chưởng!"
Triệu Thường Côn hét lớn, cánh tay đẩy mạnh về phía trước mặt tung ra chưởng ấn.
Bàng bạc khí tức xuất ra hoá hữu hình trở thành mười mấy con rồng hung hãn lao nhanh đan xen lẫn nhau về phía trước, đánh bay hết tất cả những lưỡi dao nước trên đường di chuyển của chúng.
Những chiếc gai nhọn khổng lồ của Tàng Long bị xé toạc ra khi va chạm với long khí tức của Triệu Thường Côn.
Tàng Long Yêu thú rống lên vài tiếng đau đớn khi những cái gai trên người nó bị mất, nó nghiêng người né tránh đi đòn tấn công đang lao tới rất nhanh kia của Triệu Thường Côn nhưng là chậm hơn một khắc.
Đùng!
Âm thanh kinh người vang lên.
Cơ thể khổng lồ của Tàng Long bị đánh văng ra hơn hai mươi thước ngã nhào ra hất một lượng lớn đất đá về phía sau.
Grào grào!!!
Con yêu thú gầm lên đau đớn.
Một bên vai của nó bị xé toạc, mất đi một mảng thịt lớn, máu tuôn tuôn ra đỏ loang cả mặt đất.
Nhưng chỉ trong vài mươi giây, con yêu thú lại trở mình lấy lại tư thế, khập khiễng chống chân, hướng mặt hung dữ về phía Triệu Thường Côn nhe nanh gầm gừ.
"Long...Long tức..?"
Mộc Phiến La gương mặt chợt hoảng, nàng lẩm bẩm một mình khi tận mắt chứng kiến cái loại chưởng pháp mạnh quá sức tưởng tượng kia.
Tàng Long Yêu thú thân cao hơn ba mươi thước, chiều dài cũng phải tầm trăm thước hơn, nhưng lại bị một chưởng kia đánh bay ra xa, đủ thấy uy lực của loại chưởng pháp kia kinh khủng như thế nào.
Cái khí tức màu xanh kia không thể nào lầm được, chính là Long tức, khí tức của Long tộc, tộc nhân hùng mạnh nhất trong Tam giới.
Làm sao một nhân loại như Triệu Thường Côn lại sở hữu Long tức của Long tộc được chứ?
"Đúng là trâu bò!
Ăn trọn Giáng Long Thập Bát chưởng mà vẫn còn...!"
Triệu Thường Côn còn chưa kịp nói hết câu thì một thứ to lớn từ dưới mặt đất trồi lên với tốc độ rất nhanh quét ngang đánh vào bên hông hắn.
Triệu Thường Côn chỉ kịp nhận ra nhưng không thể nào kịp phản ứng với tốc độ của thứ kia.
"Cẩn thận!"
Oành!
Triệu Thường Côn nghe thấy tiếng hét của Mộc Phiến La liền sau đó cả người bị hất văng đi rất xa.
Triệu Thường Côn trượt một đoạn rất dài trên mặt đất mới ngừng lại, miệng hắn phun ra một ngụm máu.
Hắn gắng gượng chống tay xuống để cố gắng đứng dậy, nhưng ánh mắt hắn bắt gặp một cảnh tượng khiến hắn thất thần.
Cách hắn một đoạn khá xa, Mộc Phiến La đang nằm trên vũng máu không động đậy.
Cái thứ tấn công hắn vừa rồi chính là một trong những chiếc gai nhọn cắm sâu xuống đất của Tàng Long Yêu thú.
Phiến La kịp nhận ra đòn tấn công trước hắn, nàng lập tức nhảy ra khỏi màn chắn hộ giáp che cho hắn, kết quả là nàng lãnh trực tiếp một cú quật trời giáng từ chiếc gai khổng lồ kia cùng Triệu Thường Côn văng đi rất xa, toàn thân bất động, không rõ sống chết.
Khoảnh khắc Phiến La nằm đó, những cái gai khổng lồ từ mặt đất trồi lên mũi nhọn lao vun vút về phía nàng, như trực kết thúc nàng một lần dứt điểm.
Triệu Thường Côn cắn chặt môi, cái trọng lực gấp sáu mươi lần đang đè chặt thân thể hắn, ngăn cản không cho hắn tiếp cận Phiến La.
Hắn liền lập tức vận hết sức lực, bộc phát ra toàn bộ khí tức, tay hắn đập mạnh xuống đất tạo đà nâng cơ thể bật dậy.
Chân hắn dậm mạnh, mũi chân lún sâu xuống đất, mũi giày rách toạc ra.
Hắn bằng tất cả sức lực lao nhanh đến chỗ Mộc Phiến La.
Phập!
Mũi gai cắm mạnh xuống, máu tuôn ra nhuốm đỏ mặt đất.
"Phiến...La...!"
Triệu Thường Côn giọng yếu ớt lần đầu gọi tên Mộc Phiến La.