Chương 41: Tam Giác bịa chuyện.
"Ngươi nói gì cơ?
Vạn cổ Yêu thành?
Ta có nghe lầm không vậy?
Ngươi nói bên trong Vạn cổ Yêu thành có một thứ có thể giúp ta chống lại hai tên Tà chủ kia sao?"
Mộc Phiến La giọng hơi hoang mang hỏi Triệu Thường Côn khi nghe hắn nhắc đến Vạn cổ Yêu thành.
"Ngươi không nghe lầm.
Ta chính là nói đến Vạn cổ Yêu thành!"
Triệu Thường Côn giọng chắc nịt khẳng định.
Đôi mắt Phiến La bán tín bán nghi nhìn Triệu Thường Côn.
Một tên nhân loại xuất hiện ở Yêu giới đã là điều rất kỳ lạ.
Nhưng tên nhân loại này còn biết đến cả Vạn cổ Yêu thành thì không thể không khiến Phiến La nghi ngờ.
Phải nói Vạn cổ Yêu thành đã biến mất hơn ngàn năm nay, ngay cả yêu nhân ở Yêu giới hiện nay cũng rất ít người biết đến nó, cho dù là biết đến thì cũng không thể nào đến được nơi đó.
Tên nhân loại này thực ra lai lịch như thế nào?
Hắn có liên quan gì đến Vạn cổ Yêu thành?
"Ngươi làm sao lại biết Vạn cổ Yêu thành?
Đến ngay cả yêu nhân của Yêu giới chưa chắc gì đã biết đến sự tồn tại của nó.
Thực ra ngươi là ai?"
Mộc Phiến La giọng nói âm trầm gặn hỏi.
"Ta chỉ là một tán tu không tên tuổi ở Nhân giới mà thôi.
Còn về làm sao ta lại biết Vạn cổ Yêu thành thì là do tên Hỗn Độn vương nói ra"
"Hỗn Độn vương?"
Phiến La khẽ giật mình.
Chẳng phải Hỗn Độn vương đem quân xâm lăng Nhân giới hay sao?
Hắn không trở về, ngược lại lại xuất hiện một tên nhân loại bí ẩn?
Rốt cuộc là thế nào?
"Ngươi là người của Hỗn Độn vương?"
"Không!"
Triệu Thường Côn lắc đầu.
"Hắn là kẻ thù của ta.
Nói cho đúng thì tất cả yêu nhân đều là kẻ thù của ta, kể cả ngươi!"
Triệu Thường Côn hạ thấp tông giọng, nhìn Phiến La bằng con mắt lạnh lẽo.
Phiến La bất chợt rùng mình lui lại một bước.
Nàng có thể cảm nhận được luồng sát khí đáng sợ phát ra từ đôi mắt của Triệu Thường Côn.
Một cảm giác bất an chạy dọc sống lưng.
Từ trước tới nay chưa từng có kẻ nào khiến cho nàng phải dè chừng như vậy.
Linh cảm mách bảo cho nàng biết rằng, tên nhân loại này thực sự rất nguy hiểm, hắn có thể giết chết nàng bất cứ lúc nào hắn muốn.
"Đừng lo lắng, chỉ cần ngươi đưa ta đến Vạn cổ Yêu thành, ta sẽ không giết ngươi và cả dân chúng của ngươi, còn giúp ngươi đánh bại hai tên Tà chủ kia.
Ta sẽ không nuốt lời!"
"Nhân loại các ngươi toàn lũ gian xảo điêu ngoa, ta làm sao tin lời ngươi nói là thật?"
"Tin hay không tùy ngươi.
Ta có thể giết ngươi ngay tại đây, và tự tìm đến Vạn cổ Yêu thành.
Nhưng thấy ngươi rơi vào tình cảnh này, ta không muốn ra tay chút nào.
Xem như là ta cho ngươi một cơ hội, có bắt lấy hay không là do ngươi"
Triệu Thường Côn đáp.
"...." Phiến La.
Triệu Thường Côn lúc này đột ngột quay người trực bước đi, kèm theo câu nói.
"Nếu bây giờ ta rời khỏi đây, cơ hội của ngươi xem như không còn.
Với thực lực này của ngươi, cho dù có là trăm năm hay ngàn năm nữa cũng không thể trả thù được..."
Lời nói này của Triệu Thường Côn làm cho Mộc Phiến La chột dạ.
Sự thật đúng là như vậy.
Tu vi cảnh giới của Phiến La hiện giờ chỉ mới bước vào Võ Thánh không bao lâu, trong Tứ đại Tà chủ thì thực lực của nàng là yếu nhất, nếu không muốn nói là kém xa ba tên còn lại.
Muốn đối đầu với Man Nhược vương và Vô Diện vương cùng một lúc là không hề có khả năng.
Cho dù nàng có tu luyện thêm trăm năm hay vài trăm năm nữa thì kết quả cũng chỉ có một.
Một mình nàng là không thể!
Mộc Phiến La hay tay nắm chặt nấm đấm, thân thể khẽ run lên, cảm giác bất lực bao trùm, nàng hét lớn.
"Khoan đã!
Ta..ta đồng ý...đưa ngươi đến Vạn cổ Yêu thành..."
Triệu Thường Côn không quay lại, nói.
"Kẻ thù của kẻ thù không phải là bạn sao?
Cũng không còn sớm nữa, xuất phát ngay thôi!"
"Nhưng mà...ta không biết đường đến Vạn cổ Yêu thành..."
"...." Triệu Thường Côn.
"...." hệ thống.
Vẫn Thanh thành.
Khói bốc lên nghi ngút khắp thành.
Tiếng kêu, tiếng la hét của dân chúng trong thành vang vọng khắp nơi.
Xác chết của yêu nhân nằm rải rác khắp các con đường.
Binh lính và hơn một phần ba dân trong thành tử nạn sau cuộc tấn công của đội quân yêu nhân của Man Nhược vương, ngay cả trẻ con và người già bọn chúng cũng không bỏ qua.
Những người còn sống thì bị bọn chúng tập trung lại một chỗ ở phía bắc của Vẫn Thanh thành, đó là một đại lao ngầm vô cùng lớn.
Tên phó tướng của Man Nhược vương ngồi chiễm chệ trên ghế, ngay giữa Chính điện của Đại nội Hoàng thành.
Hắn tên là Tam Giác, lĩnh trọng trách dẫn đầu đội quân tiên phong đánh chiếm Vẫn Thanh thành.
Hắn đã hoàn thành công việc được giao đó là tấn công và chiếm cứ Vẫn Thanh thành, chỉ là hắn đã để cho Mị Yêu vương trốn thoát.
Nhưng hắn lại không hề lo lắng về chuyện đó.
Hắn đã cử hơn năm mươi tên yêu nhân tinh nhuệ truy sát Mị Yêu vương, hơn thế nữa Mị Yêu vương đã trúng cổ độc của Man Nhược vương, đã là không sống được bao lâu, việc còn lại là chờ Man Nhược vương đến Vẫn Thanh thành.
Còn đang suy nghĩ miên man về những việc sắp tới thì một tên thuộc hạ vội vã đi vào.
"Chủ soái, có tin khẩn cấp!"
"Tin gì?"
Tam Giác âm trầm hỏi.
"Thuộc hạ lần theo dấu vết thì phát hiện cả năm mươi lính tinh nhuệ mà chủ soái phái đi đều bỏ mạng, Mị Yêu vương đã biến mất..."
Tên thuộc hạ hai tay run run ôm quyền báo cáo.
Rầm!
"Ngươi nói cái gì?
Không tìm thấy Mị Yêu vương?"
Tam Giác tay đập mạnh vào tay vịn của ghế, thanh âm vang vọng khắp chính điện.
"Thuộc... thuộc hạ...xem xét qua... người của chúng ta... đều bị chém chết...hẳn là bị một tên giỏi kiếm pháp gây ra... chắc chắn là đồng bọn của...Mị Yêu vương..."
"Vô dụng!
Tất cả các ngươi đều là lũ vô dụng!"
Tam Giác nổi nóng quát lớn.
"Chủ...chủ soái bớt giận..."
"Còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Mau phái người truy sát ả cho ta!"
"Thuộc... thuộc hạ đi ngay!"
Tên thuộc hạ liền tức tốc rời khỏi.
Hai chân mày Tam Giác nhíu lại, ngón tay xoa xoa thái dương.
Hắn cố nhớ lại xem Mị Yêu vương có tên thuộc hạ nào sử dụng kiếm hay không, nhưng hắn nghĩ mãi vẫn không ra.
Thuộc hạ của Mị Yêu vương đều đã chết, làm sao lại xuất hiện ra một tên khác nữa chứ?
Đó là chưa kể đến ở Yêu giới này yêu nhân sử dụng kiếm làm vũ khí chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Hắn không nghĩ được kẻ đó là ai cả.
Nhưng nếu Man Nhược vương biết được Mị Yêu vương vẫn còn sống và đã trốn mất thì cái đầu của hắn xem như mất chắc.
Lúc này lại có một tên yêu nhân đi vào.
Tam Giác quan sát tên vừa bước vào và nhận ra hắn không thuộc quân tiên phong, mà là người do Man Nhược vương cử đến.
Tên yêu nhân vừa bước vào tay liền ôm quyền niềm nở chào Tam Giác.
"Tam Giác đại nhân, thuộc hạ Lử Bất Tắc được Man Nhược đại vương cử đến đây để thu thập tin tức..."
Tam Giác tay chống cằm, chân bắt chéo, làm ra điệu bộ của một chủ soái quân tiên phong, giọng âm trầm hỏi.
"Man Nhược đại vương cử ngươi đến đây chắc là vì việc của Vẫn Thanh thành?"
"Đại nhân anh minh, đúng là như vậy"
Lử Bất Tắc gật đầu đáp.
Tên này tuy trước mặt Tam Giác ra vẻ cung kính nhưng đôi mắt lại lấm la lấm lét lén nhìn khắp xung quanh.
Hắn để ý rất kỹ mọi thứ từ khi đặt chân đến Vẫn Thanh thành, và hắn cảm thấy rất hài lòng với công việc mà quân tiên phong đã làm ở đây.
Hắn chỉ cần quan sát là có thể nắm bắt rõ tình hình mà quay về báo cáo cho Man Nhược vương, nhưng còn một việc hắn muốn làm rõ, vì thế đã đến gặp Tam Giác.
"Như ngươi có thể thấy, quân tiên phong của ta đã hoàn toàn chiếm giữ được Vẫn Thanh thành, toàn bộ kế hoạch mà Man Nhược đại vương đưa ra điều được bọn ta hoàn thành.
Ngươi có thể quay về báo cáo cho đại vương, sớm ngày dẫn quân đến Vẫn Thanh thành"
Tam Giác nghiêm nghị nói.
"Thuộc hạ từ khi bước vào thành cũng đã nhìn thấy tình hình Vẫn Thanh thành đúng như lời của Tam Giác đại nhân nói.
Thiết nghĩ Man Nhược đại vương sẽ rất hài lòng với quân tiên phong của ngài a.
Nhưng mà..."
Lử Bất Tắc ngập ngừng.
"Còn việc gì sao?"
Tam Giác nhíu mày hỏi.
"Dám hỏi Tam Giác đại nhân, còn Mị Yêu vương thế nào?"
Nghe Lử Bất Tắc nhắc đến Mị Yêu vương, trong lòng Tam Giác giật thót lên, cũng may là tin tức hắn đã nắm bắt được nên không để lộ cảm xúc ra bê bên ngoài.
Mị Yêu vương đã trốn thoát, tuy là hắn đã cho người tiếp tục truy sát, nhưng cứ như vậy mà báo cho Man Nhược vương thì e rằng không ổn chút nào, như thế chỉ làm Man Nhược vương nổi giận.
Tam Giác không phải là không biết chuyện này.
"Về phần Mị Yêu vương ngươi quay về báo lại với đại vương là ả ta đã chết"
"Chết?
Mị Yêu vương chết rồi sao?
Vậy xin hỏi đại nhân, xác ả ta hiện giờ đang ở đâu?"
Tam Giác nhăn mặt, thanh âm vang vọng khắp chính điện.
"Ngươi nghi ngờ lời nói của ta?!"
"Không! Không!
Thuộc hạ nào dám nghi ngờ lời nói của đại nhân.
Chỉ là...nhìn thấy xác của ả thì thuộc hạ quay về cũng dễ báo cáo hơn..."
Lử Bất Tắc biện minh.
"Mị Yêu vương trúng phải cổ độc của đại vương, bị quân của ta dồn ép đến vách núi, do không chống cự lại nổi nên ả đã tự mình nhảy xuống vách núi, xác cũng không tìm thấy"
"Nếu là không thấy xác, sao đại vương chắc chắn là ả đã chết?"
"Phía dưới vách núi là một dòng sông, chắc hẳn xác của ả đã bị nước cuốn đi.
Hơn nữa ả ta đã trúng cổ độc, cũng đã như người chết.
Hay là ngươi nghi ngờ cổ độc do đại vương luyện chế ra?"
Lử Bất Tắc xua xua tay, vẻ mặt hiện lên hơi hoang mang.
"Thuộc hạ nào dám nghi ngờ cổ độc của đại vương.
Nếu như Mị Yêu vương đã chết, thuộc hạ sẽ lập tức quay về bẩm báo.
Sớm thôi Man Nhược đại vương sẽ dẫn quân đến đây, đại nhân hãy chuẩn bị a"
"Chuyện này ta tự biết lo liệu, ngươi không cần lo lắng!"
"Vậy thuộc hạ xin phép cáo lui!"
Lử Bất Tắc ôm quyền chào Tam Giác, liền sau đó rời khỏi chính điện.
Quan sát thấy Lử Bất Tắc đi khỏi Tam Giác thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhưng trong lòng hắn lại nổi lên một cảm giác rất bất an.
Hắn phải lập tức hành động ngay.
Nếu như Man Nhược vương đến đây, biết được tin tức Mị Yêu vương vẫn còn sống và đã bỏ trốn, hắn dù có mười cái mạng cũng không đủ chết.