Download App
100% Cậu, Tớ và Cô Ấy / Chapter 2: Chương 2

Chapter 2: Chương 2

Lộp độp... lộp độp... lộp độp

Tiếng mưa rơi trên mái nhà đã đánh thức tôi. Một ngày như bao ngày khác, tôi lại thức giấc trong căn phòng nhỏ này, lại nhanh chóng đánh răng, rửa mặt rồi chuẩn bị bữa sáng. Sáng nay tôi sẽ nấu cơm trắng ăn cùng với cá mòi và súp miso uống kèm với trà. Xong xuôi, tôi vào phòng gọi Saki dậy ăn sáng. Còn chưa tỉnh ngủ, Saki vừa nói vừa ngáp:

- Hôm nay mày lại làm bữa sáng nữa à, hôm qua tao đã nói là để tao mà.

Tôi chọc Saki:

- Cái thể loại ngủ cày game cả đêm như mày mà đòi làm bữa sáng cho ai ?

Saki lấy gối đánh vào người tôi:

- Này! Nói móc ai thế?

Dù bị chọc nhưng nét mặt Saki vẫn không thay đổi, vẫn giữ một nét mặt lạnh lùng, chỉ nhếch mép lên cười một tý gần như không biểu lộ một chút cảm xúc nào, lời nói vẫn cùng một điệu không thay đổi tý nào. Tôi nghĩ chắc có thể là do Saki đã quen như vậy rồi, dù gì cậu ấy cũng không giỏi giao tiếp với người ngoài và hầu như chỉ nói chuyện với mỗi tôi là chính, còn lại đa số đều chỉ là hỏi thăm, mua đồ.

- Gì đâu, tao nói phong long mà, trúng ai thì trúng!

Saki cay cú thì thầm trong miệng:

- Mày được lắm!

Nói rồi, Saki lấy đồ đi tắm. Tắm xong, Saki vừa bước ra đã bật ngay bản Yesterday của The Beatles. Thấy thế tôi bảo:

- Sống là phải nghĩ đến ngày mai chứ ai lại nghĩ đến ngày hôm qua thế kia?

Saki vừa lấy khăn lau tóc vừa nói:

- Tao thích, được chưa? Ăn đi kìa, hôm nay mày làm món gì thế?

Tôi hào hứng:

- Cơm trắng với cá mồi và súp miso, món mày thích đó.

Cơm trắng ăn kèm với cá mồi và một chén súp miso, một bữa ăn đơn giản nhưng đầy đủ chất dinh dưỡng đủ cung cấp năng lượng cho tới bữa trưa, giúp cơ thể không cảm thấy mệt mỏi và có thể làm việc hết sức mình.

Mắt Saki sáng bừng lên

- Đúng là có mày hiểu tao thôi Yanio ạ.

Tiếng nhạc phát ra từ chiếc máy cassette cũ hòa với tiếng mưa rơi lấn át đi tiếng xe cộ đang băng băng ngoài đường, tạo nên một khung cảm bình yên đến lạ thường, dù có thể chỉ là do tôi đang cảm giác nó vậy… Ngồi ăn sáng và nhâm nhi tách trà nóng, tôi cảm thấy càng ngày tôi càng yêu đời hơn.

- Yên bình thật đó mày.

Saki vừa uống trà vừa nhìn ra cửa sổ:

Phòng của chúng tôi nằm trên dãy nhà cũ cách khá gần trường và cũng gần các đường lớn nên đa số những buổi sáng chúng tôi thường nghe tiếng xe cộ, mùi khói xe làm mất đi cái không khí trong lành, tiếng chim hót bị lấn át bằng tiếng tàu điện, khiến mỗi sáng đều thật nhộn nhịp và ồn ào, chỉ khi có một cơn mưa như vầy mới có thể xóa đi những tiếng ồn đó và thay bằng sự yên bình khác hẳn ngày thường.

- Ừ, yên bình thật, sống giữa Tokyo mà tao cứ nghĩ mình đang ở vùng quê nào đó ấy.

Tôi gật đầu lia lịa:

- Đúng là chỉ những lúc như này chúng ta mới có thể thật sự tận hưởng cuộc sống mày ạ.

- Thôi ăn đi, còn đi học nữa kìa chứ ngồi đó mà cứ tận hưởng cuộc sống như mày thì chắc trễ học mất - Saki quát.

Ăn xong thì chúng tôi dọn dẹp, mau chóng thay đồng phục và khoác lên chiếc áo ấm dày cộp, sau đó lấy ô và đi ra khỏi nhà. Vừa bước ra khỏi nhà, một cơn gió thổi qua khiến chúng tôi run cầm cập, không còn là tiếng chim hót quen thuộc như buổi sáng ngày hôm qua mà thay vào đó là tiếng mưa rơi lách tách trên mặt đường hòa cùng với tiếng tàu điện. Mưa rơi xuống mặt đường khiến chúng rất trơn, tôi cứ ngỡ là mình đăng đi trượt băng chứ không phải là đang đi trên con đường đến trường như mọi ngày, đi vừa mới đi được một tý mà Saki đã suýt trượt chân đến mấy lần, còn than với tôi rằng:" Sao mặt đường trơn thế, khó đi chết đi được, phải như người ta làm mặt đường đỡ trơn hơn tý thì bớt nguy hiểm đi gấp bội lần rồi". Còn tôi thì khá thích thú, trượt trên mặt đường và tưởng tượng mình là một diễn viên múa trên băng, vừa trượt vừa mơ và kết quả là tôi bị vấp cái bật thềm té một cái " bịch" tôi có thể nghe được tiếng mà mông tôi vừa chạm xuống đất, cảm giác đâu đến điếng người làm tôi muốn chảy nước mắt nhưng vẫn cắn răng chịu đựng vì không muốn bị Saki cười vào mặt.

Đến ga, chúng tôi tình cờ gặp Aiko. Vừa thấy bọn tôi, Aiko quay sang nói:

- Chào hai cậu, Yanio-kun, Saki-kun, hôm nay trời mưa mà hai cậu đi học sớm nhỉ?

- Chào - Saki đáp lại một cách hờ hững.

Thấy Aiko, tôi liền hớn hở:

- Chào cậu, Aiko-chan. Cậu cũng đi học sớm nhỉ!

- Do tớ quen thế rồi, với lại cũng tớ cũng là lớp trưởng nên đi sớm là chuyện bình thường mà - Aiko vừa nói vừa lấy tay chỉnh chỉnh lại tóc.

- Lớp trưởng lớp mình thật là một tấm gương sáng cho mọi người noi theo, mình thấy tự hào vì có một lớp trưởng như cậu đấy, Aiko-chan.

- Cậu quá khen rồi, tớ làm gì có thể tốt như vậy-Aiko tỏ vẻ ngại ngùng... À mà sao cậu đi nhìn tướng lạ thế, cậu thấy đau ở đâu đúng hả, cần mình giúp cho không?

Đương nhiên là tôi sẽ không nói rằng hồi nãy tôi vừa trượt trên mặt đường trơn như một đứa trẻ con để rồi vấp té bầm hết mông, với tôi cũng không định cho tụt quần xuống trước mặt Aiko và ở giữa nơi đông người vậy đâu.

-Tớ không sao đâu, chắc do tối hôm qua tớ ngủ sai tư thế ấy mà, không cần phải lo đâu. À mà tàu đến rồi kìa, chúng ta lên tàu thôi, đứng đây tám chuyện không lại lỡ tàu là chết.

Sau đó, 3 chúng tôi cùng đi lên tàu. Saki ngồi bên phải, Aiko bên trái, tôi thì ở giữa. Trên chuyến tàu, tôi và Aiko rôm rả còn Saki thì vẫn ngồi nghe nhạc. Thấy thế Aiko hỏi tôi:

- Saki-kun có vẻ ít nói nhỉ, Yanio-kun?

- Ừ đúng rồi, Saki đã quen như vậy từ lâu rồi rồi.

Aiko vẫn thắc mắc:

- Tại sao thế nhỉ?

Tôi giải thích:

- Tại vì chuyện gia đình thôi ấy mà, nên cậu ấy mới như thế. Cho cậu biết nhé, từ trước đến giờ có mỗi tớ là bạn thân cậu ấy thôi đấy!

- Ồ thế à. Mà Saki đẹp trai vậy chắc có nhiều cô gái theo đuổi lắm nhỉ? - Aiko ngạc nhiên.

Ngoại hình Saki nhìn khá là đẹp trai, mái tóc đen tuyền lúc nào cũng rũ xuống qua mắt trông rất ngầu, mũi cao thanh thoát, đôi môi hồng tự nhiên mà không cần đụng đến son phấn, cả thân hình cân đối, là hình mẫu bạn trai lý tưởng của mọi cô nữ sinh cấp 3.

Tôi tiếp tục câu chuyện:

- Đúng vậy. Nhưng mà Saki chẳng bao giờ quan tâm về những cô gái ấy đâu, vì suốt ngày cậu ấy chỉ biết ru rú trong phòng chơi game thôi!

- À, ra là vậy. Tại tớ thấy cậu ấy chả nói chuyện với ai trong lớp ngoài cậu hết đấy, Yanio-kun.

Sau đó Aiko lấy ra một hộp bánh quy và nói:

- Tớ mới tập làm bánh hay là các cậu ăn thử nhé

Thấy hộp bánh quy, mắt tôi sáng lên như nhặt được vàng, hào hứng đáp:

- Được thôi!

Sau đó Aiko đưa cho tôi và Saki mỗi đứa 1 cái. Tôi nhận lấy chiếc bánh từ tay Aiko rồi cắn thử 1 miếng.

Bánh quy socola được làm từ nguyên liệu ăn là biết ngay đó là nguyên liệu cao cấp. Bánh giòn tan, hương vị béo ngậy của bơ hoà quyện với socola ngọt ngào, còn do chính tay Aiko làm khiến độ ngon của bánh tăng lên gấp nhiều lần so với mua ở tiệm.

- Ngon thật đấy, tay nghề làm bánh của cậu không tệ đâu Aiko-chan.

Aiko ngại ngùng:

- Cậu quá khen, tớ chỉ mới tập làm thôi, nên chắc là vẫn không được ngon cho lắm…

Tôi vừa giơ giơ ngón cái vừa xuýt xao:

- Vừa mới tập làm mà đã ngon như vậy thì chắc lúc cậu thành thạo thì chuẩn bị mở tiệm là được rồi đấy Aiko! Lớp trưởng của tụi mình đa tài thật đấy, ai mà cưới được bạn chắc phước nghìn đời rồi.

Mặt Aiko đỏ lên, cảm ơn tôi rối rít rồi quay sang Saki hỏi:

- Còn Saki, cậu thấy thế nào? Bánh tớ làm được chứ?

- Ngon - Saki lạnh lùng đáp.

Thấy thế tôi bèn nói:

- Thôi đừng bận tâm tên đấy Aiko, tính khí hắn ta thất thường vậy đấy!

Tôi vừa dứt lời, Saki đã lấy tay nhéo tôi một cái đau điếng khiến tôi thất thanh:

- Aaaaaaaaaaaaaaa, đauuuuu

Mọi người trên tàu nhìn về phía chúng tôi, ai nấy cũng che miệng cười. Tôi quê quá nên xoay mặt đi chỗ khác, Aiko ngồi che miệng cười tủm tỉm.

Sau đó chúng tôi xuống tàu và đi đến trường. Kết thúc tiết toán là cũng tới thời gian chúng tôi ăn trưa. Chuông reo hết giờ, tôi nhanh chóng dọn dẹp tập vở rồi chuẩn bị cùng Saki kiếm chỗ nào đó thoáng mát để có thể vừa nghỉ ngơi vừa nạp lại năng lượng sau những tiết học mệt mỏi bằng hộp bento mà Saki đã cất công chuyển bị từ tối hôm qua. Đột nhiên, Aiko từ đâu bước tới bàn chúng tôi và nói:

- Yanio-kun, Saki-kun, 2 cậu có thể cho tớ ăn trưa cùng 2 cậu được không?

Đây là lần đầu tiên trong năm cấp 3 mà chúng tôi ngồi ăn cùng với một bạn khác, lại còn là bạn nữ nữa chứ. Vì đa số mọi người thấy Saki lạnh lùng và khó gần nên chẳng ai thèm ăn chung với Saki cả, còn vài lần được bạn nữ ngỏ lời mời ăn chung thì Saki đều chối phăng ngay vì không quen biết gì cả, nhưng lần này Saki không nói gì, chỉ im lặng ngồi ăn.

Nhìn thấy Aiko hào hứng như vậy, tôi tất nhiên đồng ý đề nghị:

- Được thôi, càng đông càng vui mà nhỉ!

3 chúng tôi kiếm được chỗ ở dưới một gốc cây đại thụ trong trường đối diện sân bóng chày. Tôi lấy ra 2 phần bento đã hâm nóng ban sáng mà Saki chuẩn bị từ tối qua. Vừa mở hộp, hương thơm ngào ngạt tỏa ra khiến bụng tôi không nhịn được mà kêu lên, Aiko quay sang ngạc nhiên nói:

- Wow, thơm thật đấy Yanio-kun!

Nhìn phần bento hấp dẫn trước mặt, tôi vừa nuốt nước bọt vừa trả lời Aiko:

- Saki-kun đã làm nó tối qua đấy!

Phần bento chúng tôi cũng không có món gì đặc biệt, nhưng Saki đã khiến nó đặc biệt bằng cách trang trí 1 cách khéo léo, làm nổi bật từng món ăn và làm dậy lên hương vị khiến chúng có một sức hấp dẫn đến lạ thường. Tôi nghe nói Saki học được cách này từ mẹ cậu, một người đàn bà giỏi tất tần tật các việc nhà.

Aiko hai mắt lấp lánh nhìn Saki:

- Saki-kun chắc nấu ăn ngon lắm nhỉ?

- Cũng thường thôi, nhưng cậu ấy lại đặc biệt khéo tay – Saki không mấy quan tâm đến câu hỏi, chỉ tập trung ăn.

Thấy thế tôi bảo:

- Ê chơi ăn gian mày!

Sau đó tôi ăn lia lịa, Aiko che miệng cười nói:

-2 bạn hài hước thật đấy

Tôi vừa ăn vừa nói:

- Hẳn là Aiko-chan không biết được là, nhìn Saki kiệm lời vậy thôi chứ hắn ta là "chúa" đùa dai đấy. Có lần tôi đang chiên cá nhưng để quên đầu óc trên mây… Kết quả là có ngay dĩa "cá bóng đêm" đen kịt, cậu ta cứ đem chuyện đó ra nói mỗi giờ cơm tối khiến tớ bực hết cả lên. Còn mỗi lần mà tớ chơi game thua cậu ấy thì cậu ấy sẽ cứ dùng kết quả ván game đấy để chọc tớ suốt cả ngày cơ.

Aiko che miệng cười:

- À, chuyện về 2 cậu ấy…

- Chuyện 2 chúng tớ thế nào hả Aiko-chan? – Tôi ngắt lời.

Aiko ấp úng nói:

- Ừm, 2 cậu có thể kể thêm về… ừm… tớ muốn có thể hiểu thêm về 2 cậu ấy.

Tôi gật gù:

- Cũng được thôi! Tớ và Saki nhà ở gần nhau từ hồi nhỏ nên chơi khá thân, sau đó chúng tôi chuyển đến sống cùng nhau khi mới bắt đầu học cấp 3. À đúng rồi, hồi đó tụi tớ cũng có chơi rất thân với một bạn nữ nữa cơ, nhưng mà bạn ấy đã chuyển đi từ rất lâu rồi.

- À ra thế - Aiko như hiểu ra được điều gì. Vẻ mặt cô bỗng trầm tư, nhìn xuống hộp bento của cô ấy và ăn một cách im lặng.

Trông thấy câu chuyện không tiếp tục được, tôi luống cuống vội đổi chủ đề để tránh khỏi không khí ngượng ngập cho cả ba:

- Mà sao sáng nay cậu lại đến ga đấy, tớ tưởng nhà cậu ở khu khác cơ mà. Hôm qua tớ và cậu có đi cùng tuyến đâu nhỉ?

- Tại tớ sắp chuyển nhà qua khu của cậu nên sáng nay tớ muốn đi thử từ chỗ mới đến trường xem có xa hơn so với chỗ cũ không ấy mà.

- Thế có cần giúp đỡ việc gì thì cậu cứ nhờ tớ và Saki, dù sau chúng ta cũng sắp trở thành hàng xóm. Thôi ăn mau đi, chuông sắp reo rồi!

Ba chúng tôi tranh thủ ăn rồi phóng như bay lên lớp cho kịp giờ. Tiết tiếp theo là tiết của thầy Naga.

Không để chúng tôi đợi lâu, tiết học rồi cũng bắt đầu. Thầy bước vào lớp, ngồi vào vị trí và cất giọng nhắc nhở:

- Các em nhớ ôn bài nhé. Đừng quên tuần sau chúng ta có một bài kiểm tra đầu năm.

Cả lớp ồ lên, cả đám như bầy ong vỡ tổ. Thầy Naga đập bàn:

- Trật tự nào. Còn một chuyện thầy muốn thông báo nữa là các câu lạc bộ trường chúng ta đã và đang chuẩn bị mở lại, các em ai muốn tham gia thì cứ tới câu lạc bộ mình muốn để nộp đơn đăng ký nhé.

Lại câu lạc bộ trường, học ở đây năm thứ 3 rồi nhưng chúng tôi vẫn chưa hề tham gia bất kỳ câu lạc bộ nào, có rất nhiều bạn từng có ý đinh rủ chúng tôi tham gia một câu lạc bộ nào đó, nhưng hễ mỗi lần hỏi thì Saki lại kiên quyết không tham gia, tôi không hiểu vì sao Saki lại phản ứng như vậy, có lẽ vì cậu ấy không thích những nơi đông người chăng?

Nói rồi thầy bảo chúng tôi lấy sách vở ra học, tôi quay sang Saki thăm dò:

- Này, mày muốn tham gia câu lạc bộ nào không? Từ lúc vừa vào trướng tới giờ, tao với mày vẫn chưa tham gia câu lạc bộ nào hết đấy. Dù sao năm nay cũng là năm cuối của cả 2 đứa, vẫn là nên trải nghiệm chút nhỉ?

- Cũng được, mày suy nghĩ đi, mày vào câu lạc bộ nào thì tao vào đấy – Saki không suy nghĩ nhiều mà trả lời tôi.

Tôi mang theo gương mặt mừng rỡ và bất ngờ, tại sao các năm khác Saki đều không chịu tham gia nhưng năm nay tôi chỉ cần hỏi 1 câu thôi mà cậu ấy đã đồng ý, tôi thầm nghĩ chắc hôm nay Saki bị bệnh gì rồi, chứ làm gì mà có chuyện cậu ấy dễ dãi như vậy được.

- Ok, vậy hết giờ tao với mày cùng chọn đi!

Xong chuyện, chúng tôi đương nhiên tiếp tục giờ học. Hết giờ, chuông reo lên, thầy Naga chào cả lớp rồi đi ra ngoài, tôi cũng nhanh tay dọn đồ rồi cùng Saki đi đăng ký câu lạc bộ. Chúng tôi nhìn vào danh sách các câu lạc bộ trong trường, nào là câu lạc bộ văn học, toán học; câu lạc bộ bóng đá, bóng chuyền, ... Sau một hồi băn khoăn thì hai đứa quyết định nộp đơn vào câu lạc bộ nhiếp ảnh vì tôi nghĩ đó là lựa chọn hoàn hảo nhất cho cả tôi và Saki. Đột nhiên tiếng chuông điện thoại Saki reo lên, có vẻ đây là cuộc điện thoại quan trọng của cậu ấy:

- Mày về thay đồ đi làm trước đi. Hôm nay có lẽ tao về hơi trễ, có gì mày chịu khó ăn ngoài một bữa nhé.

- Dễ thôi, sao cũng được – Tôi gật gật, ý bảo cậu yên tâm.

Nói rồi hai đứa hai đường, tôi cũng về nhà mau mau để sửa soạn cho kịp giờ làm. Tới nhà hàng, quản lý lại xếp tôi trực chung với Aiko. Giờ làm vẫn cứ thế diễn ra như mọi khi, tôi vẫn hoàn thành công việc của mình một cách tốt nhất. Có thể nói, hôm nay là một trong những ngày nhà hàng đông khách nhất từ lúc tôi làm tại đây.

Tan ca, sau khi dọn dẹp xong xuôi thì không biết tôi lấy đâu ra dũng khí mà rủ rê cô bạn làm cùng:

- Aiko-chan, hôm... hôm nay cậu có muốn đi ăn với tớ một bữa không?

Aiko cũng không ngạc nhiên hay bất ngờ lắm:

- Được thôi. Nhưng mà… còn Saki-kun thì sao, không phải cậu phải về nhà ăn tối với cậu ấy hả?

Tôi giải thích:

- À, hôm nay Saki bảo có việc phải về trễ nên cậu ấy kêu tớ ăn ở ngoài.

- Ồ, thế đợi tớ lấy đồ một lát nhé, Yanio-kun!

Sau khi đợi Aiko lấy vật dụng cá nhân xong thì chúng tôi cùng nhau đi ăn tối, hai người bọn tôi quyết định đi ăn Sashimi. Vào quán, chọn món xong xuôi, tôi thì khá thích ăn thịt cá sống vì chỉ khi thịt cá còn tươi ta mới có thể cảm nhận được vị ngọt của cá, độ dai của thịt chấm kèm với nước tương và wasabi tạo nên một hương vị vừa ngọt vừa cay nồng trong miệng, còn Aiko thì chủ yếu chọn Salad, có lẽ vì cậu ấy là con gái nên mới ăn nhiều rau để da trở nên mịn và đẹp hơn chăng? Để không khí không lặng đi thì tôi chủ động bắt chuyện với Aiko với ánh mắt hiếu kì:

- Aiko này, khi rảnh cậu thường làm gì thế?

Aiko vui vẻ trả lời:

- Khi rảnh tớ hay nghe nhạc với đọc sách. Còn cậu thường làm gì để giết thời gian thế còn cậu thì sao, Yanio-kun?

- Tớ thì thường hay chơi game hoặc nghe nhạc, đôi lúc thì thường hay đi dạo phố cùng Saki cho khuây khỏa.

Aiko ồ lên sau đó cũng tiếp chuyện:

- À mà này, Yanio-kun, cậu với Saki có ý định chọn câu lạc bộ nào chưa thế?

Tôi cũng không nghĩ cậu ấy sẽ hỏi về chuyện này, nhưng cũng nói tiếp:

- À, tớ và Saki định tham gia vào câu lạc bộ nhiếp ảnh ấy.

Aiko ngạc nhiên:

- Ôi trùng hợp thật đấy, tớ cũng định tham gia vào câu lạc bộ nhiếp ảnh đấy!

Tôi gãi đầu, cười cười nhìn Aiko:

- Thế chúng ta có duyên quá nhỉ, Aiko-chan?

- Đúng thế - Hai chúng tôi đều rất thoải mái.

Aiko lại tiếp tục hiếu kì:

- À, tại sao 2 cậu quyết định chọn câu lạc bộ nhiếp ảnh vậy? Tớ tò mò một chút.

Tôi suy nghĩ một chút rồi trả lời:

- Cá nhân tớ thì rất thích đi du lịch đây đó và sẽ chụp lại những bức ảnh làm kỉ niệm về những nơi tớ từng đến, tớ muốn tham gia câu lạc bộ này để hiểu rõ thêm và học hỏi được nhiều kinh nghiệm từ những người có chung sở thích, đồng thời làm quen thêm nhiều người bạn mới. Còn Saki… cậu ấy bảo là tớ tham gia câu lạc bộ nào thì cậu ấy sẽ tham gia cùng. Tớ cũng nghĩ nhiếp ảnh sẽ giúp Saki ngày càng cởi mở hơn với mọi người cũng như giúp cậu ấy trải nghiệm bên ngoài nhiều hơn. Cậu biết đó, Saki là một con "mọt game" chính hiệu, suốt ngày ru rú trong nhà khiến tớ cũng phát chán rồi!

- Ồ, cậu cũng suy nghĩ thấu đáo nhỉ? – Aiko có chút ngạc nhiên.

Tôi cười xòa:

- Có gì đâu. còn cậu thế nào, Aiko-chan ?

- Cậu cũng biết đấy, thì đây là năm cuối của tụi mình rồi nên tớ muốn tham gia câu lạc bộ nhiếp ảnh để có thể tự mình lưu giữ những kỉ niệm của bọn mình ấy.

Tôi ồ lên, chớp chớp mắt:

- Ra thế, tớ không biết cậu là con người tình cảm như thế luôn ấy Aiko!

Không để bọn tôi đợi lâu, đồ ăn nhanh chóng được chuẩn bị sẵn sàng. Hai người tôi và Aiko vừa ăn vừa chuyện trò quên cả thời gian. Càng nói chuyện, chúng tôi như càng biết thêm nhiều điều và hiểu về nhau hơn. Thời gian trôi qua, chúng tôi dường như chuyện trò quên cả trời đất, đến khi ăn xong thì tôi ngỏ lời với Aiko:

- Trời cũng tối rồi, hay để tớ đưa cậu về nhà nhé. Dù cậu biết võ nhưng đi cùng với một người con trai thì cũng an toàn hơn.

Aiko cũng không tiện từ chối ngược lại cậu ấy còn khá vui:

- Thế thì tớ làm phiền cậu nhé, Yanio-kun.

Bọn tôi tiếp đó cùng nhau ra ga tàu rồi bắt tàu đi về khu nhà của Aiko. Xuống tàu, tôi và Aiko vừa bước đi vừa trò chuyện rôm rả, chúng tôi hỏi nhau về mọi thứ trên đời, dường như tôi với cô ấy khá hợp nhau vì chúng tôi thường nói chung một chủ đề và giành rất nhiều thời gian để bàn tán về chủ đề ấy.

- Khi nào cậu mới chuyển về khu tớ, Aiko-chan?

- Chắc khoảng tuần sau ấy, chuyển xong thì mỗi sáng tớ, Yanio-kun, Saki-kun lại cùng nhau đi đến trường nhé!

- Được thôi, nhất trí thế nhé!

Cứ thế cùng nhau, bọn tôi cũng tới được nhà Aiko sau đó, chào tạm biệt nhau rồi ai về nhà nấy. Tôi tự mình đi tới nhà ga và bắt chuyến tàu cuối cùng trong ngày để về nhà, trên chuyến tàu vắng tanh buổi tối ấy, tôi cứ liên tục nghĩ về Aiko vì cô ấy làm tôi gợi nhớ đến hình ảnh cô bé mà chúng tôi từng chơi rất thân. Về đến nhà thì cũng đã trễ, tôi vội vệ sinh cá nhân rồi kết thúc một ngày tuyệt vời. Lại là một đêm thao thức, dường như sót lại trong đầu tôi sau một ngày chỉ là hình ảnh Aiko – một cô gái xinh xắn, hòa đồng, dễ thương. Những suy nghĩ về Aiko cứ hiện mãi trong đầu tôi. Rồi tôi lại nghĩ về Saki, nghĩ rằng một người bạn như tôi phải cố gắng giúp cậu ấy ngày càng hòa đồng với cả lớp hơn.

Tôi bật dậy, kéo ngăn tủ dưới bàn, lấy ra một mặt dây chuyền thiên nga xinh xắn. Đây là kỉ niệm duy nhất mà tôi còn giữ từ cô gái hồi còn nhỏ. Tôi nhớ lúc ấy, tôi và cô gái đấy rất thân với nhau, dù chỉ học cùng nhau 1 năm nhưng tôi và cô ấy đã cùng tạo nên rất nhiều kỷ niệm đẹp. Tưởng rằng tình bạn ấy có thể dài lâu, nhưng do công việc của gia đình, cô ấy đã phải chuyển đi nơi khác, tuy lời hứa vẫn còn đây nhưng ngặt nỗi thời gian trôi qua khiến tôi đã quên bén mất khuôn mặt và tên của cô gái ấy. Lần cuối cùng gặp nhau, cô gái đó đã đưa cho tôi con thiên nga này và hứa rằng mai sau chắc chắn sẽ có ngày gặp lại. Nhưng giờ đây, đã hơn 10 năm trôi qua, thiên nga tôi vẫn giữ nhưng người thì chẳng hay đang nơi nào…

Thiên nga là biểu tượng của tình yêu. Vì loài chim này thường sống thành từng đôi và hiếm khi tách rời, nếu một trong 2 con chết đi thì con còn lại sẽ không bao giờ đi tìm tình yêu mới mà sẽ luôn một mình và nhớ nhung về người bạn đời kia. Tôi thì luôn giữ niềm tin rằng một ngày này đó sẽ được gặp lại người con gái ấy, dù có phải đợi bao lâu đi chăng nữa hay cơ hội được gặp lại rấp thấp hoặc gần như không có thì tôi vẫn sẽ đợi. Miễn là được gặp lại, tôi nguyện hy sinh cả thuổi thanh xuân này, đánh đổi năm tháng tươi đẹp nhất trong cuộc đời để thực hiện lời hứa năm xưa vì tôi tin chắc rằng cô ấy cũng nghĩ như thế, nghĩ rằng một ngày nào đó đôi thiên nga này sẽ được tái hợp cùng nhau, tôi và cô ấy sẽ gặp lại, hai linh hồn nhỏ bé gặp sẽ lại nhau sau bao ngày xa cách.


CREATORS' THOUGHTS
DaoistcBwExo DaoistcBwExo

Have some idea about my story? Comment it and let me know.

Load failed, please RETRY

New chapter is coming soon Write a review

Weekly Power Status

Rank -- Power Ranking
Stone -- Power stone

Batch unlock chapters

Table of Contents

Display Options

Background

Font

Size

Chapter comments

Write a review Reading Status: C2
Fail to post. Please try again
  • Writing Quality
  • Stability of Updates
  • Story Development
  • Character Design
  • World Background

The total score 0.0

Review posted successfully! Read more reviews
Vote with Power Stone
Rank NO.-- Power Ranking
Stone -- Power Stone
Report inappropriate content
error Tip

Report abuse

Paragraph comments

Login