Download App
71.42% Triage (Phân Loại Bệnh Nhân) / Chapter 5: Chương 5

Chapter 5: Chương 5

"Em đã cố hết sức để tìm bằng được người đã đặt lá thư này. Nhưng kết quả vẫn không phải là người đó." Tol cho tôi xem một cảnh quay từ CCTV mà em đã lưu lại trong điện thoại. "Người trong này tên Tae, sinh viên năm 3 ở khoa của em. N" Tae nói rằng có người hỏi cậu ấy có phải ở cùng kí túc xá với em hay không. Khi Tae nói phải, người đó để lại lá thư cho cậu ấy rồi bảo chuyển cho em. Tae không biết phải làm sao nên cậu ấy mới để lá thư trước phòng em."

"Thế rồi cái em đó có nhớ được mặt người đưa thư không?" Tôi cầm điện thoại của Tol và cố gắng xem đến hết. Tôi thấy cái cậu tên Tae bước đến và nhìn vào trước cửa phòng Tol gõ mấy cái. Cậu ấy lúng túng chờ đợi một lúc trước khi đặt lá thư xuống mặt đất.

"Tae nói là có nhớ mặt. Thế nên, em đưa cho cậu ấy xem mấy tấm ảnh của cái cậu học kĩ thuật kia. N"Tae nói là không phải cậu ta." Tol giơ tay vuốt mặt mình.

"Ôi, thật là đau đầu. Em có thể sắp xếp thứ tự sự việc xảy ra trong tối này mà em vẫn nhớ rồi nói cho anh biết được không?"

Tol và tôi hồi hộp cùng ngồi với nhau trên chiếc giường trong căn hộ của tôi. Giờ đang là 5 giờ 30 phút chiều. Chỉ còn một tiếng nữa trước khi Tol gặp bạn trai cũ của Mai.

"Trong khoảng thời gian này em nhớ mình đã đi ăn với mấy đứa đội bóng rổ. Hoặc nếu không thì sẽ đi ăn và xem phim với anh thôi." Tol cau mày như thể em đang khó nghĩ. "Có thể là tầm khoảng 9 giờ tối hay gì đó, bạn trai cũ của Mai sẽ gọi cho em, hẹn em ra nói chuyện với anh ta ở sân bóng rổ đằng sau tòa nhà của khoa."

"Thế rồi, chuyện gì xảy ra tiếp theo? Hãy kể chi tiết nhất về sự việc kia để chúng ta có thể lập ra một kế hoạch chu toàn." Tôi chú ý nghe câu trả lời từ Tol. Trái tim tôi nhói nhanh như bị ai gõ trống vào ngực ấy.

"Khi em đến nơi thì trời đã rất tối rồi." Tol nhắm mắt, cố gắng chắt chiu kí ức mà em thấy trong mơ. "Em không chắc lắm về những gì đã nói với bạn trai cũ của Mai. Điểm chính có lẽ là anh ta bảo em phải chia tay với Mai nhưng em không đồng ý."

"Rồi N"Mai ở đâu?"

"Cô ấy vẫn ở đó." Tol mở mắt và nhìn vào tôi. "Em chưa kịp nói xong với bạn trai cũ của Mai thì anh ta đã kéo Mai đi mất. Rồi ai đó đã chặn đường em."

"Còn ai nữa sao?!" Tôi thốt lên. Chưa bao giờ tôi nghĩ rằng còn có ai đó xuất hiện trong sự việc lần này.

"Có vẻ đây chính là vấn đề." Tol lấy hơi thật sâu. "Sau đó, thứ em nghe được là tiếng hét của Mai. Có thứ gì đó khiến cố ấy bị sốc. Em không rõ đó là gì. Mai được đưa lên một chiếc ô tô. Em đã chạy tới để giúp nhưng một tên khốn đã chặn đường em. Em đã đánh nhau với người đó và tiếp tục chạy đua cho mạng sống của mình. Về sau, mọi thứ dần trở nên mờ mờ ảo ảo. Em chỉ nhớ cảm giác mình phải chạy lên xe mô tô để đuổi theo chiếc xe đã đưa Mai đi. Và rồi..." Tol chỉ vào tôi. "Em mơ thấy anh chạy đến và kịp thời ngăn em lại. Nhưng sau đấy, em không còn thấy gì nữa..."

Đó là bởi N"Tol đã rơi vào hôn mê. Tôi đặt mình xuống giường, chớp mắt nhìn lên trần nhà. "Nếu gì anh bảo em đừng đi gặp bạn trai cũ của Mai thì sao?"

"Hoi!!!!!" Câu trả lời của Tol lại thành cảm thán. Tôi hướng mắt về Tol đang ngồi trên giường với hai chân đang khoanh lại, nhìn xuống sàn với sự dè chừng. "Anh có nuôi mèo sao?"

Meow...Sibra kêu lên bằng chất giọng khàn khàn như bày tỏ "Vâng đúng rồi thưa hoàng tử Hooman ơi" Việc Tol ngắm nhìn Sibra với sự ngỡ ngàng khiến tôi không ngừng liên tưởng Tol như một chú mèo lạ bị lạc trong khu mèo bản địa và Tol đang cố phồng đuôi sẵn sàng chiến đấu.

"À đúng, anh quên không kể với em. Tol sợ mèo hả?"

"Không... không hẳn. Em chỉ hơi sợ bị cắn chút thôi." Tol châm chậm đặt bàn chân xuống mặt sàn như trước. "Lúc em còn bé, từng bị mèo cắn, phải đi tiêm phòng quanh vết thương, đau lắm ấy."

Nhìn xem! Càng biết thêm về Tol bao nhiêu thì càng thấy em thực sự đáng yêu bấy nhiêu. Bên trong tính khí khó chịu của em ấy là một người suy nghĩ đơn giản. Em là một chàng trai luôn tỏ ra cứng đầu nhưng thật tâm rất nhân hậu. Em cố không bày ra bộ dạng yếu đuối nhưng đôi khi thật khó mà che giấu được. Tôi thích người ta đến mức này rồi sao. Mà em ấy thực sự đáng yêu đến mức này đấy.

"Vừa nãy, anh định bảo gì em thế?" Tol quay qua hỏi tôi.

"Anh hỏi, nếu anh bảo Tol đừng đi gặp bạn trai cũ của Mai nữa thì em tính sao?" Tôi hỏi với khuôn mặt đầy lo lắng. "Chỉ nhiêu đây thôi, không cần lo thêm gì nữa cả. Em không cần đặt ban thân vào nguy hiểm."

"Em không thể." Tol đáp lại ngay lập tức. "Em không biết chuyện gì sẽ xảy ra với Mai. Không thể để Mai đi với một người như thế được."

Câu trả lời của Tol làm tôi nhớ ra điều gì đó. Khi Tol nằm trong Khoa hồi sức, tôi không thấy N"Mai đến thăm hỏi gì cả. Điều này làm tôi tự hỏi lý do N"Mai không đến, bạn trai của em ấy đang trong tình trạng như thế này mà. Hai người có thật sự là một đôi không vậy?

Có thể là bởi có chuyện gì đó đã xảy ra với N"Mai. Suy nghĩ này khiến hai tay tôi run rẩy. Hoặc có lễ nhiệm vụ của tôi không chỉ là cứu sống Tol mà cả N"Mai nữa. Nếu tôi bắt cóc, bịt mắt rồi nhốt Tol lại trong phòng, không để em đi đâu đêm nay thì em sẽ không mất mạng. Cái vòng lặp quỷ quái này cũng sẽ kết thúc. Nhưng ngay sau đó, tôi có thể sẽ phải nghe tin về việc mất tích của một nữ sinh viên xinh đẹp, rồi Tol lại sẽ tiếp tục đặt mạng sống của mình vào nguy hiểm và tôi không được ngăn cản em đi giúp người bạn thanh mai trúc mã của mình. Vòng lặp này sẽ không thể kết thúc trong tươi đẹp đâu.

"Ôi, nên làm gì đây."Tôi giơ hai tay vuốt mặt mình và gầm lên trong sự thất vọng. Có một khoảng lặng xuất hiện giữa tôi và Tol trước khi Tol lên tiếng.

"Hay là thế này đi, để em đi gặp bạn trai cũ của Mai như cũ, cùng thời điểm như lần trước. Nhưng em sẽ tìm cách bật hết đèn để làm sáng rõ khu đó lên. Rồi anh sẽ nấp ở đâu đó, âm thầm quay lại hết sự việc. Phải quay rõ mặt người đàn ông kia. Còn em sẽ cố gắng đàm phán với anh ta buông tha cho Giữ nó làm bằng chứng đề phòng việc gì đó sẽ xảy ra trong tương lai."

Tôi ngồi thẳng dậy và nhìn vào Tol với khuôn mặt ngập tràn hi vọng trong lồng ngực. "Ý tưởng hay đó."

"Hãy làm theo kế hoạch đó đi. Em sẽ là không làm gì quá giới hạn của bản thân. Nếu có việc gì ngoài dự tính mà cần dùng sức hay phải chạy, em sẽ phải tin là anh cũng sẽ giúp em." Tol đặt bàn tay lên ngực mình. "Em sẽ không chết nữa đâu."

Tôi dịch người để ngồi gần Tol hơn nữa, vươn tay ra. "Em hứa với anh nhé."

Tol nhìn xuống hai tay tôi, rồi đưa tay em đang đặt trên ngực ra để nắm lấy tay tôi. "Vâng."

Tol và tôi đứng cạnh sân bóng rổ sáng trưng ánh đèn. Chúng tôi đến đây cùng nhau tầm 7 giờ tối để tìm thứ gì có để thắp sáng cả khu này nhiều nhất có thể. Sau khi xử lí xong vụ đèn thì Tol lại tiếp tục khai sáng cho tôi về mọi vị trí đánh dấu.

"Đây là chỗ em đứng nói chuyện với bạn trai cũ của Mai." Tol đứng dậy dưới vành rổ , chỉ về phía tay phải em ấy. "Mai sẽ đứng ở đây, sau đó bạn trai cũ sẽ mang cô ấy đi. Rồi một người nữa sẽ bước ra từ góc sân đó để chặn đường em. Em có đánh nhau với người đó ở đây rồi chạy tới chỗ đỗ xe bên cạnh tòa nhà này."

Tôi gật đầu tỏ vẻ hiểu. "Nếu vậy, anh sẽ nấp sau cái cột này. Chỉ đủ chút góc sáng. Sẽ không ai chú ý đến anh."

"Trường hợp đó, em sẽ dịch người ra đây một chút. Anh có thể quay được mặt của bạn trai của Mai rõ ràng."

Tol bước xa hơn về điểm trung tâm giữa sân để tôi có thể nhìn thấy em ở góc này.

"Được rồi."Tôi cố gắng dùng điện thoại của mình và phóng to lên. "Ổn rồi đấy Tol."

"Vâng." Tol nâng đồng hồ lên. "Em sẽ rời đi đợi tạm ở đâu đó trước để chờ anh ta liên lạc. Anh hãy ở lại đây và chờ nhé."

"Mmm." Tol định bước ra khỏi sân nhưng tôi đã nhanh chóng bước ra và nắm lấy tay cánh tay em. Tol dừng bước và quay qua nhìn tôi.

"Đừng quên lời em đã hứa với anh. Dù cho chuyện gì xảy ra, cũng không được dùng sức, cũng không được chạy. Mình anh sẽ là người giải quyết. Hiểu chưa?" Đây cũng chính là điều mà tôi lo lắng nhất trong cả kế hoạch rằng liệu chúng tôi có bên nhau được không.

Tol gật đầu.

"Em hứa!" Và Tol nhanh chóng bước ra khỏi sân để lại tôi ngóng trông lo lắng cho em.

Mỗi phút trôi qua thật chậm chạp. Tôi đứng đây và ôm điện thoại một cách an toàn trong khi đang yên lặng trốn ở góc tối sau cái cột. Tim đập mạnh tới nỗi, tôi gần như nghe tiếng đập xuyên qua lồng ngực. Tôi cố trấn an bản thân rằng Tol và tôi đã chuẩn bị cho kế hoạch này rất tốt. Không có gì sai lệch sẽ xảy ra nữa.

Tiếng bước chân chậm rãi tiến vào sân kéo tôi tỉnh táo, trở lại trạng thái cảnh giác hoàn toàn.

Tôi gần như dán lưng với cái cột, lặng lẽ dịch người và quay qua nhìn hướng giọng nói.

"Đừng làm vậy mà, P"Heart. Xin đừng kéo Tol vào việc này." Và rồi tôi nhìn thấy hai người bước vào sân bóng rổ. Một trong số họ là N"Mai vẫn còn mặc đồng phục, còn người kia là một thanh niên mà tôi chưa từng gặp trước đây. Đó là một người con trai cao ráo mà chiều cao có khi xấp xỉ tôi.

"Nếu cưng từ chối cắt đứt với Ai"Tol thì anh sẽ "cắt đứt" cưng ra đó." Người tên Heart đó quay qua nói với Mai. Anh ta nắm lấy cổ tay và lôi thật mạnh N"Mai đi theo mình. Cảnh tượng này khiến tôi tức tới nỗi muốn lao ra cho thằng cha đó vài quả đấm vào mặt. Nhưng nếu tôi làm thế thì kế hoạch sẽ hoàn toàn hỏng bét. Tôi bắt đầu ấn nút quay và cố để lộ máy ra khỏi phía sau cột một chút.

"Ối." Mai kêu lên như thể em rất đau đớn. "Khi nào thì Ai"Tol đến đây?" Heart gầm lên trong khó chịu. "Ai"Bas gọi cho nó đi."

Khi nghe thấy cái tên thứ hai, tôi thấy giống hệt tên của cậu sinh viên kĩ thuật đáng nghi kia. Tôi cố gắng dịch chuyển camera để tìm người kia và thấy có một người con trai đang cầm điện thoại ở góc sân. Phải rồi, đó chính là cậu sinh viên đáng nghi tên Bas. Bas không phải bạn trai cũ của Mai nhưng lại là tay sai của Heart.

"P"Heart, xin đừng làm hại Tol nhé." N"Mai bắt đầu khóc lóc.

"Anh sẽ không làm gì hết nếu Tol chịu chia tay. Và cưng phải quay lại làm người yêu anh. Đơn giản thế thôi à. Nếu mà cưng không đồng ý thì anh không đảm bảo chuyện gì sẽ xảy ra đâu."

"Anh!" Mai cố gắng kéo tay ra khỏi Heart.

"Buông Mai ra!" Giọng nói thân quen của người hùng xuất hiện từ xa. Tôi thấy khuôn mặt của N"Mai chuyển thành tràn ngập hi vọng và để ý Tol bước vào sân bóng. Biểu cảm tự tin rằng em ấy có thể xử lí tốt chuyện này.

Heart vẫn còn nắm chặt cổ tay Mai. Anh ta mỉm cười độc ác. "Đấy là Tol? Cưng thích kiểu con trai ẻo lả như thế này á Mai?"

Nghe thấy vậy, tôi muốn lao ra ngoài ngay lập tức. Mày mới ẻo lả đó. ĐM.

"Mày (*) muốn gì?" Tol bình tĩnh hỏi.

"Ô hô, ranh con dám xưng mày-tao với anh đây à?" Heart cười. "Ổn thôi, anh đây không quan tâm vì anh đang vui vẻ. Chú em hãy chia tay ngay với Mai đi ở đây. Rồi anh sẽ đưa Mai về nhà với anh. Từ nay về sau, chú em không còn liên quan đến Mai nữa."

"Được thôi." Tol ngay lập tức chấp nhận, khiến mọi người ngạc nhiên nhìn Tol, đặc biệt là N"Mai. "Tôi có thể chia tay với mai nhưng anh phải buông Mai ra đã."

"Buông ra để Mai làm vợ chú em tối nay ư? Không đời nào." Heart bật dậy và quay ra kéo cánh tay Mai theo hắn. "Cứ xem như hai người đã chia tay rồi. Nếu chú em còn lảng vảng quanh Mai, thì anh sẽ coi như chú em đang lộn xộn với người của anh."

Tôi thấy Mai bị Heart dùng sức kéo đi. Tol cố gắng bám theo họ nhưng Bas đã chặn đường em. Tol dường như muốn đẩy Bas ra nhưng em lại chọn không làm thế mà nhìn về hướng tôi đang nấp với ánh mắt mong chờ sự giúp đỡ. Đúng lúc đó tiếng hét của Mai vì điều đó vang lên khiến tôi nhanh chóng đút điện thoại vào túi và chạy ra khỏi nơi ẩn nấp mà không màng gì đến việc sống chết. Tôi nhảy vào nắm cổ Heart đang không đề phòng nhằm để Mai thoát khỏi sự kìm kẹp của anh ta. Tôi thấy Bas nhanh chóng chạy theo hướng tôi và Heart.

"Tol! Đưa Mai đi mau!" Tôi hét lên ra lệnh về phía Tol trước khi giáng một cú đấm vào bụng Heart.

"Anh Bác sĩ! Coi chừng, anh ta có dao!" Anh ta hét lớn.

Và tôi thấy lý do khiến Mai hét lên ban nãy. Có một vật màu bạc sắc nhọn trong tay trái của Heart. Có thể đây là vật dùng để ép Mai đi theo anh ta vào xe mà không kháng cự. Trong suốt vòng lặp trước, Tol đã thất bại trong việc chú ý tới thứ này bởi sân bóng quá tối. Nhưng bây giờ, thứ trong tay Heart lại phải sáng quá nổi bật.

Nhưng chưa đến một giây, ánh sáng phản chiếu đó biến mất. Bởi thay vào đó, con dao đang đâm thẳng vào ngực tôi.

Điều mà tôi cảm nhận cùng là cảm giác sụp đổ và hít sâu với cảm giác đau đớn ở quanh lồng ngực trái. Tôi nghe tiếng Tol và Mai hét lên cùng lúc. Tôi thấy chủ nhân của con dao đang nhìn chằm chằm tôi với sự sợ hãi một lúc trước khi bỏ chạy. Tôi khụy xuống, nhìn con dao đang đâm vào ngực mình. Cả hai đầu gối tôi sụp đổ. Rồi tay ai đó vẫn lay người tôi.

"Anh ơi!!!" Giọng nói của Tol là thứ cuối cùng tôi nghe được trước khi mất nhận thức.

-------------

(*) Ở đây tác giả dùng meung , có nghĩa là mày. Đoạn nào mà bạn dịch TA chú thích thì mình sẽ dịch là Mày-tao theo đúng ý tác giả . Vì mình dịch theo bản Tiếng Anh nên ngôi xưng toàn là I và YOU thôi nên tùy tình huống mình sẽ điều chỉnh ngôi xưng cho phù hơp. Mong mọi người thông cảm ạ.

Mọi thứ diễn ra quá đột ngột.

Vượt quá sức chịu đựng của tôi.

Con dao vốn nằm trong tay bạn trai cũ của Mai đã biến mất vào ngực P"Tihn.

Vào khoảnh khắc ấy, trái tim tôi như ngừng đập.

"Anh ơi..." Tôi thốt lên từ tận đáy lòng. Điều tiếp theo mà tôi thấy là cơ thể cao cao vốn rất vững chãi ban nãy bỗng đổ sập trước mắt tôi. Không kịp nghĩ ngợi gì, tôi lao đến đỡ lấy cơ thể P"Tihn . "Anh!!!"

Đôi mắt thường nhìn tôi dịu dàng giờ trông vô định. Tôi cố gắng ôm lấy và lay cơ thể anh ấy, hi vọng là anh sẽ phản ứng lại. "P"Tihn!"

"Ai"Heart! Cút xuống địa ngục bằng mọi giá! Chuẩn bị tù mục xương đi, mày, đồ khốn!!!" Mai chạy tới cuối sân bóng và nguyền rủa Heart và Bas đã lao lên xe bỏ trốn. Tôi chầm chậm đặt cơ thể P"Tihn xuống. Miệng vết thương trên ngực nơi máu chảy ra không ngừng rất rộng. anh ấy vẫn còn thở nhưng nhanh và không sâu.

"E...m nên làm gì... đây?" Tôi điên cuồng nhìn đi nhìn lại vào khuôn mặt P"Tihn và con dao trên ngực anh.

"Chờ chút, em gọi xe cứu thương." Mai nhanh chóng lấy điện thoại và bấm số.

Đúng rồi, gọi xe cứu thương. Nhưng hẳn là có gì đó tôi cần làm trước tiên. Tôi vươn bàn tay run rẩy của mình để nắm lấy chuôi dao. Tôi đã từng nghe rằng chúng ta không nên kéo nó ra. Chỉ nên lôi ra nếu rơi vào tay bác sĩ mà thôi. Tôi hạ mình xuống đặt tai lên trên ngực P"Tihn, mong là tôi có thể nghe được nhịp tim của anh ấy. Nhưng tôi không nghe thấy gì cả.

"Anh ơi... Tỉnh dậy đi." Tôi lại lay người P"Tihn lần nữa, mở bàn tay rồi vỗ nhẹ lên má anh ấy. Ngực tôi đau đớn như thể bị con dao kia đâm cùng lúc với P"Tihn. "Anh...anh đừng làm vậy mà. Anh, tỉnh lại và nói cho em biết nên làm gì đi anh... Nếu em gặp một bệnh nhân như này thì em nên làm gì ...?"

"Sân bóng rổ ạ. Vâng, ở đây bây giờ an toàn rồi. Bây giờ, anh ấy không có phản ứng gì cả." Mai kẹp điện thoại gần tai cô ấy và rồi khụy hai gối xuống cạnh P"Tihn. "Vâng...Là...m CPR ạ?" Mai nhìn vào tôi. "Vâng...Tôi có thể làm được ạ." Mai để điện thoại xuống sàn cạnh cô ấy.

"...Đừng tắt máy ạ. Xin hãy làm theo tôi chỉ dẫn."" Một giọng nói quen thuộc phát ra từ loa điện thoại. "Hãy ấn ở trung tâm ngực bệnh nhân giữa hai núʍ ѵú. Khoảng cách khoảng hai ngón tay. Tốc độ 100 lần trên phút. Tôi sẽ nở nột bài nhịp cho các bạn nghe. Hãy cố ấn và đừng dừng lại cho đến khi xe cứu thương đến."

"V...vậy còn con dao thì sao?"

"Cứ để yên đó ạ. Đừng kéo nó ra." Giọng nói vẫn ở đó làm tôi bình tĩnh hơn để lắng nghe.

"Chờ đã, anh sẽ làm." Tôi nhanh chóng đặt cả hai tay xuống ngực P"Tihn. Mai nhanh chóng gạt tay tôi ra.

"Tol không thể làm, để em làm thay." Rồi Mai đặt đôi tay cô ấy lên phần giữa ngực và ấn theo nhịp.. "Em đã từng...học qua.. trong suốt khóa sơ cứu cơ bản. Em có thể làm được."

Tôi nhìn vào Mai và P"Tihn một cách hồi hộp. Tôi chỉ có thể tự trách bản thân tại sao tôi lại yếu ớt như thế này. tôi nhìn vào khuôn mặt của P"Tihn thấy annh chỉ như đang ngủ một giấc yên bình. Mắt tôi chợt nhòa đi vì nước mắt.

"Con dao rất nhỏ thôi. Đừng chết mà! Làm sao mà một bác sĩ thực thụ lại có thể chết được cơ chứ?" Tôi không biết làm gì ngoài hét thật to, cố làm cho người bất tỉnh trước mặt tôi kia có thể nghe thấy.

Tôi thấy Mai bắt đầu toát mồ hôi sau khoảng ba phút trôi qua. May thay, có một người con trai nhào vào và thế chỗ của Mai. Cậu ấy có lẽ là một sinh viên học ở khu nhà này.

Tôi không biết thời gian đã trôi qua lâu bao nhiêu.Tôi không đếm được bao nhiêu lời chửi thề mà tôi đã hướng về P"Tihn để khiến anh mở mắt. Nhưng khi âm thanh yếu ớt của còi xe cứu thương vang lên từ xa, hi vọng bắt đầu nhen nhóm trong lòng tôi.

---------------------------

Các bác sĩ và y tá là những chuyên gia đã hi sinh hết mình. Cho dù chuyện gì xảy ra, họ vẫn luôn làm việc hết sức vì bệnh nhân. P"Tihn không phải là bệnh nhân duy nhất được chuyển vào khoa cấp cứu mà còn có nhiều bệnh nhân vẫn đang chờ đợi giúp đỡ ở khu phía trước. Một y tá đang chăm sóc bệnh nhân trước Khoa Cấp Cứu tiếp tục thực hiện nhiệm vụ của mình trong khi hướng mắt về phía trong Khoa Cấp Cứu mọi lúc. Ánh mắt cô ấy đượm buồn, nước mắt nhẹ rơi mọi lúc tới nỗi cô ấy phải âm thầm gạt đi vài lần.

Tôi rất muốn vào trong để tìm P"Tihn. Tôi rất muốn biết anh ấy thế nào rồi, Tôi biết người như anh sẽ không dễ chết như vậy đâu. Anh ấy như trái chanh già (*), lớp vỏ rất cứng cáp.

(*) Khi một trái chanh già và không còn tươi thì sẽ khó khăn khi dùng dao cắt

Khi cửa phòng cấp cứu mở ra. Một người đàn ông nhỏ con bước ra với đôi mắt đỏ hoe. Anh ấy mặc bộ đồng phục màu xanh giống với bộ mà P"Tihn mặc đi làm. Anh ấy là bác sĩ đến đón P"Tihn ở hiện trường. Bác sĩ lướt qua tôi, lao tới ôm người y tá phía trước phòng cấp cứu và thổn thức.

"Đại ca đã vào phòng phẫu thuật rồi P"Aim." Bác sĩ than khóc.

"Thằng bác sĩ Tihn, đồ điên này..." Người y tá ngước mắt lên trần nhà, tuôn trào nước mắt. "Con dao đâm sâu bao nhiêu hả N"Gap?"

"Đâm thẳng vào tâm thất. Máu ngập tràn ra ngoại tâm mạc." Vị bác sĩ tên Gap suy sụp, nức nở tới nỗi cơ thể run lên.

(Tâm thất trái = một trong bốn ngăn tim nằm ở phía dưới bên trái. Ngoại tâm mạc= một túi mỏng bao quanh tim, nó bảo vệ và bôi trơn cho tim)

Con dao...đâm thẳng vào tim ư?

"Bác sĩ." Tôi nhanh chóng bước đến chỗ bác sĩ Gap. " P...P"Tihn, anh ấy sao rồi ạ?"

Bác sĩ Gap quay ra nhìn tôi. "Em hãy cầu nguyện cho anh ấy đi. Anh cũng sẽ cầu nguyện nữa." Anh ấy nâng bàn tay để gạt đi những giọt nước mắt. "Chúng ta chỉ có thể hi vọng vào phép màu mà thôi."

Điều mà tôi vừa nghe làm hai đầu gối tôi sụp xuống. Tôi lùi xuống ngồi trên băng ghế, vươn đôi tay run rẩy của mình che đi khuôn mặt rồi rêи ɾỉ để chịu đựng điều này.

Bác sĩ Tihn qua đời trong phòng phẫu thuật lúc 2 giờ 30 phút sáng. Đó là tin tức mà tôi nghe được sau khi chờ đợi hàng tiếng đồng hồ trước phòng cấp cứu, khiến tôi nhận ra là phép màu thật sự không có thật.

Bầu trời sáng nay quang đãng khác hẳn với nỗi u ám trong trái tim tôi. U ám tới nỗi gần như có thể gọi là tối đen như mực. Tôi đứng nhìn lên bầu trời trước tòa nhà bệnh viện. Trái tim tôi quay cuồng với những kỉ niệm cùng P"Tihn. Tôi tin việc gặp nhau của tôi và anh không phải là lúc ban đầu. Tôi biết ngay từ đầu lúc thấy khuôn mặt anh rằng anh chính là người xuất hiện trong những ác mộng của tôi. Anh là một người luôn thường xuất hiện vào những thời điểm kì lạ. Ai đó đã làm tôi nghĩ rằng cuộc gặp gỡ của chúng tôi không phải là tình cờ, người mà có thể trêu những câu đùa nhạt nhất mà tôi từng nghe. Và anh cũng chính là người trao cho tôi ánh mắt dịu dàng nhất mà tôi từng thấy.

Sự cố gắng của anh đã thành công rồi nhé. Cuối cùng thì em có thể sống sót để thấy được ánh mặt trời ngày mới. Nhưng anh lại phải đánh đổi bằng mạng sống của mình đó, anh à. Mọi chuyện không nên xảy ra như thế này. Điều này thật sai lầm.

Liệu có thể để em giúp anh được không ? Giống như anh đã từng giúp em ấy.

Anh đã từng nói với em rằng anh có thể quay ngược thời gian sau khi em chết và anh sẽ thức dậy tại nơi mà anh đã thiếp đi. Vấn đề là liệu em có thể làm như thế không?

Hi vọng chầm chậm biến mất. Tôi sẽ cố gắng về nhà ngủ và xem liệu tôi có thể tỉnh dậy cùng ngày P"Tihn ngủ trong phòng tôi hay không.

Sau khi nói chuyện với cảnh sát về mọi thứ đã xảy ra và để lại đoạn phim làm chứng cứ, tôi lái xe về nhà với một mục đích kiên định. Tôi lướt qua bố mẹ đang ngồi trong phòng khách. Mẹ tôi do dự nhìn vào tôi đang đi thẳng lên cầu thang.

"Tol." Mẹ gọi tôi bằng giọng run run. "Con đã nghe tin tức về anh bác sĩ chưa?"

Tôi chậm rãi gật đầu mà không ngoảnh lại và tôi nghe tiếng mẹ sụt sùi.

"Bác sĩ Tihn vẫn còn trẻ. Cậu ấy có cả một tương lai phía trước." Bố tôi nói với giọng đau đớn. "Chúng ta mới gặp nhau gần đây thôi mà."

Tôi không muốn chịu đựng không khí đau buồn này thêm nữa. Tôi nhanh chóng bước lên lầu và mở cửa phòng ngủ ra. Tôi nhanh chóng bước qua chỗ mà P"Tihn từng co mình để ngủ hôm đó. Cái người đàn ông khùng điên kiểu gì ấy lại từ chối ngủ trên giường đủ chăn êm đệm ấm.Tôi sẽ nói điều này cho anh nghe khi tôi thức dậy lần nữa.

Tôi quyết định không tắm rửa gì cả. Tôi nhảy lên giường, hi vọng là mình có thể ngủ càng sớm càng tốt. Cơn buồn ngủ từ việc tôi không thể ngủ đêm qua là đủ để buộc mắt tôi nhắm lại rồi. Nhưng khi nhắm mắt lại rồi thì hình ảnh P"Tihn bị đâm lại ngập tràn trong tâm trí tôi khiến tôi không đủ yên tĩnh để chợp mắt được. Dường như tôi cần nhiều nỗ lực hơn thường ngày để nhắm được mắt lại. Tôi mở mắt sau hơn 20 phút. Tôi ngồi dậy và và gác hai chân lên đầu giường. Hai mắt tôi lại mờ dần đi.

Ai lại có thể ngủ như thế này chứ... Tôi vươn bàn tay dụi hai mắt, hít vào và nhìn lên trần nhà.

Khi tôi qua đời, anh ấy làm cách nào mà ngủ được vậy?

Tôi bước ra khỏi phòng mình và đi xuống cầu thang. Bố mẹ tôi có lẽ là vắng nhà vì công chuyện ở ngân hàng. Tôi bước đến tủ thuốc cơ bản tại gia, lục lọi tìm loại thuốc mà mẹ thường dùng khi bị mất ngủ. Rồi tôi tìm thấy một vỉ thuốc có những viên thuốc nhỏ. Trên nhãn ghi là thuốc ngủ. Tôi đổ thuốc ra tay khác, đi vào bếp để rót nước uống thuốc. Nếu thuốc này vẫn chưa hết hạn thì tôi nghĩ nhiêu đây đủ có thể khiến tôi lăn ra ngủ.

Em sẽ gặp anh nhé, P"Tihn.

-------------------------------------------------------

Tôi thức dậy với cảm giác buồn ngủ. Uống hai viên thuốc cùng lúc có lẽ là quá liều với tôi. Tôi chống người dậy để ngồi, nhắm mắt một khoảnh khắc và nhanh chóng quay ra nhìn sàn nhà cạnh giường với hy vọng ngập tràn rằng sẽ thấy P"Tihn ngủ co mình ở đó.

điều mà tôi thấy lại là sàn nhà trống trơn. Tôi tự quay lại nhìn mình và để ý rằng tôi vẫn đang mặc bộ đồng phục đêm mà P"Tihn bị đâm. Tôi cố gắng tiêu hóa chuyện gì đang xảy ra và rồi tôi nhận ra sự thật rằng tôi không thể quay ngược thời gian giống như P"Tihn đã làm.

Tôi cầm đồng hồ xem thời gian. Đã 5 giờ chiều rồi. Tôi đã thấy những cuộc gọi nhỡ từ bạn bè, có lẽ là do tôi bỏ tiết. Nhưng tôi không còn tâm trạng học hành gì nữa. Tôi thức dậy từ chiếc giường với cảm giác lâng lâng.

"Sao anh có thể mà em lại không thể chứ?" Tôi tìm kiếm và hỏi người trên thiên đường kia. Rồi tôi dường như thấy có gì đó thôi thúc tôi nhìn vào bức ảnh treo trên tường. Đó là bức ảnh ngày xưa của tôi. Tôi thật sự không thích những bức ảnh khi tôi còn nhỏ bởi khuôn mặt tôi khi ấy giống con gái lắm. Nhưng mẹ cứ nài nỉ muốn treo lên làm kỷ niệm. Tôi quyết định cầm lấy bức ảnh và đi xuống tầng. Bố và mẹ đã về đến nhà, đang ngồi ở ghế sofa với đống tài liệu công việc.

"Tỉnh rồi hả con? Có đói không? Mẹ đã bảo dì Ae đi mua Kuay Teow Gai Tun (Hủ tiếu gà nóng) rồi. Dì ấy sẽ về ngay thôi." Mẹ vẫn hành động như thường với tôi nhưng tôi biết mẹ dường như run rẩy trong lòng.

"Mình đã nghe về việc bác sĩ Tihn được hỏa táng ở ngôi đền nào chưa?" Bố quay sang hỏi mẹ. Mẹ lắc đầu và quay đi xem đống tài liệu công việc như thể không muốn nghe thêm gì về điều này nữa. Sau khi nghe tin về P"Tihn, tôi cảm giác trái tim mình như bị ai kéo ra khỏi lồng ngực lần nữa. Tôi đi thẳng ra chỗ bố mẹ và giữ bức ảnh trong tay để bố mẹ xem.

"Bức ảnh này chụp khi nào vậy ạ, con có biết P"Tihn lúc đó hay chưa?"

"À, con đã biết cậu ấy rồi. Bố chụp bức ảnh này lúc Tol vừa xuất viện." Mẹ nhìn vào tôi. "Sao con lại hỏi vậy?"

Tôi ngồi xuống cạnh mẹ. "Mẹ có thể nói cho con nghe lần đầu tiên con gặp P"Tihn như thế nào không?"

"Lúc đó ấy hả? Mẹ và bác Gan là bạn thân. Và hai người bàn nhau muốn đưa cả hai gia đình đi chơi biển cùng nhau. Thời điểm đó, chúng ta đang ngồi trên bờ biển. Bố thì bất cẩn và không chú ý đến Tol đang đi xuống nước một mình. Rồi bố của bác sĩ Tihn đã đến giúp và đưa Tol vào bệnh viện." Bố tôi rời mắt khỏi tài liệu và lơ đãng nhìn đi chỗ khác. "Bác sĩ Tihn rất mến Tol. Cậu ấy chăm sóc con, nắm tay con đi đây đó. Khi có đồ ăn cậu ấy luôn muốn chia cho con."

Trái tim tôi rung rinh khi nghe được điều đó. "P"Tihn đã từng mua cho đưa con đi vái Phật (*) phải không ạ?"

(* wai phra = một nghi thức làm công đức bao gồm thực hiện wai ( vái bằng hai tay chắp vào nhau) và grasp (cúi/lạy ) trước hình ảnh của Đức Phật và thường xuyên bao gồm cúng dường hoa và buộc một chiếc lá vàng vào Đức Phật)

Mẹ và bố quay sang nhìn nhau. "Sau khi Tol bị đuối nước, N"Tihn đã đưa con đến một ngôi đền." Mẹ đáp lại. "Nghĩ lại thì thấy thật là vui. N"Tihn có lẽ đã nghĩ Tol là con gái nên đã xin cho hai đứa cưới nhau." Mẹ cười một chút nhưng vẫn man mác buồn. "Mẹ nghĩ điều này rất đáng kinh ngạc. N"Tihn là một đứa trẻ đáng yêu. Tuy cậu ấy còn nhỏ nhưng luôn biết nghĩ cho người khác trước hơn là cho mình. Cậu ấy chọn làm bác sĩ để giúp đỡ mọi người thì không có gì bất ngờ cả."

Như thể có gì đó nảy ra trong đầu tôi. "Ngôi đền mà P"Tihn đưa con đi là ở đâu vậy?"

"Ở đâu ấy bố nó nhỉ?" Mẹ quay sang hỏi bố. Bô nhắm mắt lại, cố gắng để nhớ ra.

"Bố không nhớ ra tên ngôi đền. Nhưng chúng ta còn bức ảnh trong album mà." Bố quay sang nói với mẹ. "Nếu mà chúng ta mang bức ảnh đến chỗ Gan và bác sĩ Tul thì tốt biết mấy."

"Ừm, nghe được đó. Chờ đã, Pang sẽ hỏi Gan về nơi hỏa táng." Mẹ tôi nói rồi nhấc điện thoại lên.

"Bố, con có thể xem bức ảnh được không ạ?" Tôi đột nhiên hỏi bố.

"Chờ chút. Bố đi tìm cái đã." rồi bố tôi đứng dậy và đi thẳng tới cầu thang. Không chờ đợi gì cả, tôi theo chân bố.

P"Tihn, anh không thể chết như thế được. Tôi không cho phép.Tôi sẽ tìm cách để mang anh quay lại dù phải dùng phương thức nào , tôi phải đạt được sức mạnh siêu nhiên này. Tại sao tôi không thể có được chứ? Ngay khi biết được ngôi đền mà ngày xưa P"Tihn đưa tôi đến, tôi đã đặt ngay vé máy bay mà không chần chừ. Và rồi tôi cầu nguyện cho anh trở lại. Nếu anh không thể quay lại, tôi cũng không thể bước tiếp. Tôi không thể chịu đựng sự thật là cuộc sống của mình đã được đánh đổi bởi sự sống của anh. Điều này không thể xảy ra nữa.

---------------------------------------------------------

Gió biển ấm áp thổi nhẹ đưa hương nước biển ngập tràn cánh mũi . Ánh sáng mặt trời mạnh mẽ chiếu xuống khiến bãi biển trắng lấp lánh tuyệt đẹp. Nếu tôi tiếp tục đi bộ dọc bờ biển khoảng 200 mét thì có thể tìm được ngôi đền gần nhất so với biển. Tôi tiếp tục bước đi, trong tay vẫn cầm bức ảnh cho tới khi dừng lại trước một tấm biển của ngôi đền. Tôi giơ ảnh lên và so với tấm biển trước mặt. Trong bức ảnh, có tôi và P"Tihn đứng cạnh nhau trước tấm biển của đền. P"Tihn trong ảnh chỉ là một cậu bé với dáng cao gầy cùng nụ cười chân thật. Trong khi đó, tôi trong ảnh trông ủ rũ như thể tôi thực sự ghét bị chụp ảnh.

Đây chính là nơi P"Tihn đưa tôi đến.

Có lẽ đã có nhiều thứ thay đổi nhưng cũng có vài thứ vẫn y nguyên như vậy dù cho 20 năm đã trôi qua. Ví dụ như cây Bồ Đề cao lớn ở phía tay trái hay Ubosot (khu đền chứa tượng Phật) vẫn y nguyên hình dáng cũ mặc dù có vẻ như có một số tái thiết kế và có mái rạp đằng sau bức tượng Phật cổ. Tôi bước vào đền. Trái tim tôi đập nhanh mọi lúc khi tôi có thể thấy nơi đây như nơi bắt đầu của của cả câu chuyện kỳ lạ. Tôi tiếp tục bước tới khi trước một mái rạp đặt một tượng Phật cổ giống như đã lâu rồi không ai để ý. Tôi quay sang trái rồi lại phải để xem liệu có ai đang nhìn hay không và rồi tôi bắt gặp ánh mắt của một chú quét lá khô với cây chổi ở sân đền.

"Này, chàng trai trẻ." Chú ấy chào tôi. "Nếu mà cậu muốn hỏi số đề thì chú khuyên là không nên. Không có đúng đâu."

Tôi quay ra nhìn tượng Phật và rồi lại nhìn chú ấy. " Cháu không đến để xin số đề."

"Thế cậu đến đây làm gì?" Người đàn ông trung tuổi bước thẳng về phía tôi. "Nhiều khách du lịch tới đây vì đã có ai đó muốn xin phước lành và thành sự thật. Nhưng rồi đa số đều không thành. Nhiều người còn nhận lại điều ngược với những gì mình ước . Thế nên ít người đến đây vì phước lành lắm chàng trai ạ."

"Vậy rồi..." Tôi nhìn vào bức ảnh trong tay. "Người mà đến xin phước lành và thành hiện thực thì mọi chuyện diễn ra như thế nào ạ?"

"Như những chú biết, hầu hết thời gian thì trẻ em ước gì thì thành sự thật hết." Chú ấy đáp. "Thế nên, chú nghĩ Đức Phật sẽ chỉ ban phước lành cho những ai có trái tim trong sáng. Như có lần chú nghe được, có một đứa trẻ đã ước cho người mẹ đang mang thai của mình chữa khỏi ung thư. Đến cuối cùng thì đó không phải bệnh ung thư. Vì thế, dân làng đổ xô đến đây cùng nhau để xin số đề, tiền tài và vàng bạc. Nhưng không ai có được."

Thời điểm đó, P"Tihn chỉ là một cậu bé. Điều ước của anh ấy thành sự thật thì không có gì là lạ. Vậy tôi có thể làm thế bây giờ không? Nếu tôi xin ban phước lành, điều đó sẽ thành hiện thực chứ?

"Thôi cứ thử đi, chàng trai trẻ. Đừng nhụt chí. Hãy cố gắng suy nghĩ tích cực. Thật quyết tâm, thanh lọc tâm trí của cháu. Mọi điều sẽ thành nhé."

Chú ấy mỉm cười khích lệ tôi rồi quay lại quét sân đền. Tôi quay sang ngắm nhìn tượng Đức Phật lần nữa. Hít thật sâu, tôi chậm rãi và yên lặng quỳ xuống, lạy ba lạy và rồi cầm bức ảnh của tôi và P"Tihn để lên bậc dưới chân tượng Phật trước khi rút lui để ngồi vào chỗ ban nãy.

Anh, em muốn anh trở lại bên em.

Không có gì tôi mong hơn thế cả. Tôi chắp hai tay vái trước khi nói thật to và dõng dạc.

"Em sẽ bảo vệ anh khỏi cái chết cho đến khi hai ta kết hôn với nhau."

Tôi tỉnh dậy với cảm giác sảng khoái như thể lâu lắm rồi mới trải qua một giấc ngủ sâu đến thế. Tôi nghiêng sang bên trái, chớp mắt về hướng ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa trong suốt. Hôm nay là ngày bao nhiêu vậy? Tôi phải đi đến trường đúng không? Hình như hôm nay có hai môn học. Và rồi, tôi gặng hỏi Mai bạn trai cũ của cô ấy là ai.

Chờ đã. Tôi đã biết rõ bạn trai cũ của Mai là một người tên Heart.

Tôi lập tức ngồi dậy. Trái tim tôi đập nhanh, gần như bật ra khỏi lồng ngực. Tôi chầm chậm quay ra nhìn sàn nhà cạnh giường ngủ. Nơi vốn trống không, có gì đó nằm dưới sàn được chăn trùm kín mít thở ra hít vào đều đặn như thể đang ngủ. Tôi kéo chăn khỏi cơ thể, đứng dậy và chậm rãi tiến gần đến vật thể đang ngủ kia. Có phải là anh ấy không...? Là anh ấy sao...? Tôi thành công rồi ư? Tôi đã có thể ngược thời gian về gặp P"Tihn rồi ư? Tôi quỳ xuống bên cạnh, vươn tay để giữ tấm chăn và nhìn thử.

Nhưng trước khi tôi kéo được ra, cơ thể kia động đậy và ngay lập tức ngồi thẳng dậy. Anh ấy giữ tay lên ngực và thốt lên.

Tôi ngạc nhiên nhìn vào người trước mặt mình. Ngạc nhiên rằng anh ấy đã tỉnh dậy với sự sốc nhẹ. Điều thứ hai là người trước mặt tôi hiện giờ là bác sĩ Tihn và anh vẫn còn sống.

P"Tihn quay qua nhìn tôi. Khuôn mặt anh ấy táu nhợt, cơ thể thì ướt đẫm mồ hôi, hơi thể nặng nề và gấp gáp như thể đã trông thấy điều gì sốc lắm. "A...anh gặp ác mộng."

Tôi nhìn chằm chằm P"Tihn trong sự yên lặng. Quá nhiều cảm xúc dồn dập cùng một lúc mà tôi không tài nào giải thích. Vừa thấy ngạc nhiên rồi hạnh phúc hay tức giận hay muốn khóc khiến tôi chỉ có thể nhìn chằm chằm P"Tihn như thế. Trong khi P"Tihn cứ yên lặng như thể anh đang cố hiểu những gì đã xảy ra. Anh ấy cau mày và ngập ngừng không biết nói gì, trước khi cất lời: "Đó không phải mơ..." Tôi khẽ lắc đầu, nắm chặt đôi tay. Không biết tại sao nước mắt tôi rơi không kiểm soát. P"Tihn ngạc nhiên nhìn thấy tôi. "Em..."

Tôi lấy bàn tay gạt đi nước mắt. "Tại sao anh lại chết?"

P"Tihn giơ tay chạm vào ngực mình. "Vậy rồi anh đã chết? Rồi em quay trở lại?"

Tôi không muốn nói thêm gì nữa vì có nói thêm có lẽ cũng không đủ để tóm tắt mọi việc. Tôi nhìn xuống vạt áo của mình. Tôi nghĩ rằng tôi thấy hạnh phúc lắm. Và rồi tại sao tôi lại khóc? Tôi vươn bàn tay để chạm vào cánh tay P"Tihn. Cảm giác ấm hơn lúc P"Tihn bị đâm. P"Tihn thật sự đã sống lại rồi.

Khi tôi nhận ra điều này lần nữa thì chủ nhân của cánh tay kia kéo cơ thể tôi vào trong một vòng ôm thật chặt. Tôi giữ yên lặng một lúc trước khi gấu khuôn mặt mình vào bờ vai rộng lớn của P"Tihn. P"Tihn nhấc tay , nhẹ nhàng xoa đầu tôi. "Em ngược thời gian để giúp anh sao?"

Tôi gật đầu, giơ tay lên để ôm lại P"Tihn. "Anh...Sao anh... có thể trải qua bao nhiêu vòng lặp như thế...?

P"Tihn khẽ cười. "Phải, anh cũng không biết vì sao. Có lẽ vì anh có niềm tin. Và có lẽ vì tình cảm anh dành cho em chăng?"

"...Buồn nôn." Tôi nói với giọng nói bị bóp nghẹt khi khuôn mặt tôi vẫn giấu trong bờ vai anh.

--------------------------------------------------------------------------

"Em cũng đi xin phước lành theo cách ngày xưa anh đã làm đúng không." P"Tihn tròn xoe mắt sau khi tôi kể cho anh ấy nghe mọi việc xảy ra ở vòng lặp trước.

"Thế có nghĩa phải tới khi hai đứa mình kết hôn với nhau?"

Tôi gật đầu như thể không còn gì để mất. "Em thấy anh xin như thế và thành công nên em làm theo. Có người không phải ai xin cũng thành được Thế em xin y như anh."

"Ôi trời." Rồi P"Tihn cười vui trông thật dễ ghét. Anh ấy mở nắp chai và rót nước vào cốc của tôi. "Vậy theo cách này thì dù thế nào anh không thể trốn tránh được rồi."

Tôi thở dài. "Không còn lựa chọn nào khác." Rồi tôi quay qua ngắm nhìn người đang đi lại bên ngoài cánh cửa sổ thủy tinh. Bây giờ, P"Tihn và tôi đang ra ngoài ăn trưa trong một nhà hàng Hàn Quốc ở trung tâm thương mại. P"Tihn muốn biết rõ mọi việc trước khi anh ấy đi làm lúc 4 giờ chiều.

"Thế rồi lúc ấy, em đang nghĩ gì vậy?" P"Tihn hỏi tôi trong sự háo hức. "Sao lại nghĩ đến việc giúp anh? Sao em lại lựa chọn làm thế?"

"Ừm...Đau lòng." Tôi nhẹ đáp. "Đau lòng khi em là nguyên nhân khiến anh mất mạng."

"Không ai là nguyên nhân khiến ai mất mạng cả. Đừng nghĩ nhiều làm gì."

P"Tihn nở một nụ cười nhỏ. "Thậm chí bây giờ, anh không thấy đau chỗ nào cả. Cứ coi như việc bị dao đâm chỉ là mơ thôi. Em không cần phải trách mình đâu."

"...Người mất rồi thì chẳng thấy gì nữa. Còn người phải chịu đựng tất cả là người ở lại kìa." Tôi cúi đầu, lấy đũa chọc chọc thức ăn.

"Đúng vậy." P"Tihn gật đầu đồng tình. "Khi em mất rồi, em sẽ không thấy gì nữa. Người cảm nhận điều đó là anh. Giờ em đã hiểu cảm nhận của anh rồi phải không?"

"Vâng." Tôi trả lời ngắn gọn, liếc nhìn P"Tihn. Thành thật mà nói, mỗi khi tôi thấy khuôn mặt của cái người này là trái tim tôi luôn muốn nổ tung. Tôi thấy hạnh phúc khi anh vẫn ngồi đây và mỉm cười trước mặt tôi thay vì mỉm cười trong tấm ảnh đặt trên quan tài.

"Vậy rồi..." P"Tihn vừa nói vừa dựa lưng vào ghế và vui vẻ khoanh hai cánh tay. "Khi nào thì mình kết hôn?"

Khi nghe thấy điều đó, tôi không thể ngừng giận dỗi. "Không có kết hôn gì cả."

"Ôiiiii." P"Tihn hạ vai xuống. "Chúng ta đến bước này rồi mà không cưới nhau thật, hai bên lập cả lời thề như vậy rồi mà."

"Sao mà chúng ta kết hôn được?" Tôi lẩm bẩm. "Không phải chúng ta bỏ qua biết bao nhiêu bước sao?"

P"Tihn đột nhiên đứng dậy khiến tôi nhìn anh trong sự hoảng hốt. P"Tihn bước qua và ngồi xuống bên cạnh tôi. Tôi nhích qua một chút. P"Tihn đưa mặt lại gần hơn. "Vậy em nghĩ hai đứa mình bỏ mất bước nào rồi?"

"Đừng trêu em nữa." Tôi đẩy mặt P"Tihn ra xa. P"Tihn thốt lên. "Anh muốn biết những gì mà em nghĩ." P"Tihn ôm lấy vai tôi thật chặt. "Ý của Tol là muốn bắt đầu từ việc làm người yêu trước phải không?"

Tôi yên lặng mất một lúc. Có quá nhiều thứ đụng độ với nhau trong đầu tôi. Một trong số đó là thực tế tôi luôn nghĩ. "Em không phải là gay."

Có thể P"Tihn thật sự chán ngấy với câu nói này. "Anh cũng đâu phải là gay anh biết là rất khó để chấp nhận. Nhưng cả hai chúng ta đều có chung điểm bắt đầu mà thực tế hai đứa không hề có ý nghĩ gì về việc thành một cặp đôi nam-nam. Nhưng anh tin là chúng ta có thể cùng nhau học hỏi." P"Tihn mở rộng ngón tay út về phía tôi. "Vậy mình làm người yêu nhé."

Tôi cảm thấy như hơi nóng đang ào ạt mặt mình. "Cái ngón tay đó là sao? Thật là lỗi thời mà." Dù cho miệng đang phàn nàn nhưng tôi vẫn nhấc ngón tay mình để ngoắc tay với anh một cách ngoan ngoãn. P"Tihn cười lớn một cách hạnh phúc. Anh ôm tôi thật chặt mà không quan tâm mọi người trong cửa hàng hiếu kì nhìn chằm chằm vào chúng tôi. Tôi đánh vào lưng anh thật mạnh. "Buông em ra."

"Ôiii, giờ anh thật sự hạnh phúc muốn chết." P"Tihn cười. "Anh thương em nhất. Anh hứa sẽ làm một người bạn trai thật tốt ạ."

" Thật rắc rối ..." Tôi nói mà không rõ đang giận hay ngại nữa. "Buông em ra được rồi đó."

Rồi P"Tihn rút lại. Tôi thở dài với cảm giác nặng trĩu từ sâu trong ngực. Tôi hướng mắt về P"Tihn đang cười lan rộng đến tận hai má. Anh ấy vui vậy ư? Tôi véo mạnh vào người anh, làm anh giật mình.

"Về chỗ của anh đi." Tôi chỉ vào chỗ đối diện.

"Vâng vâng." P"Tihn nhanh chóng đứng dậy và quay lại chỗ ngồi băng qua tôi. "Em hành động như mèo nhà anh vậy."

Tôi nhướng mày. "Sao cơ?"

"Em thích tỏ ra lạnh lùng, thích dọa nạt anh và thỉnh thoảng làm anh đau. Nhưng sự thật là..." P"Tihn ngừng một lát. "Em yêu anh rất nhiều."

Tay tôi với lấy mảnh giấy ăn và ném thẳng vào mặt P"Tihn. "Đồ tự phụ."

Tôi âm thầm cười vì điệu bộ của P"Tihn. Anh ấy phiền phức, anh ấy khùng điên và anh ấy nói đùa nhạt như nước ốc. Liệu có đúng khi quay lại và giúp anh ấy? Tôi ngắm nhìn gương mặt tươi cười của P"Tihn. Sự thật là cái người này còn sống có vẻ tốt hơn khi anh ấy mất mạng. Dù cho đôi khi anh ấy thất vọng nhưng P"Tihn là người duy nhất khiến tôi cảm nhận theo cách này. Sưởi ấm cả trái tim tôi. Tôi thấy ấn tượng bởi sự kiên trì và hi sinh của P"Tihn. Dường như tôi cảm giác mình muốn tiếp tục tồn tại cùng anh. Chưa bao giờ tôi nghĩ đến việc gặp gỡ một người như anh ấy và tôi thấy sợ nếu lỡ tôi lại đánh mất anh một lần nữa, chắc tôi không sống nổi mất.

Là yêu phải không? Chưa bao giờ có cảm giác như này với một ai cả nên tôi không chắc nữa. Nhưng đương nhiên giờ là quá muộn để hỏi câu hỏi này rồi. Vì tôi đã đồng ý hẹn hò với người này mất rồi.

P"Tihn đặt bàn tay lên ngực như thể anh ấy thấy rất ấn tượng. "Tol cuối cùng cũng cười rồi. Anh muốn chụp ảnh lại có được không? Anh chưa thấy Tol cười trước đây bao giờ cả?"

Nụ cười trên môi tôi ngay lập tức biến mất. "Không"

"Được rồi. Anh sẽ tìm cách khiến Tol cười lần nữa." Sau khi nói xong, P"Tihn sẻ thức ăn đã được phục vụ sẵn trên bàn. "Ăn nhiều nữa vào thì chiều em mới có sức học bài."

"Er." Tôi đáp rồi gắp một miếng gà chiên sốt vào bát của mình.

"N"Aim" Tôi bước tới hướng của y tá đứng đo thị lực cho bệnh nhân bị thương vùng mắt bởi mảnh đá. "Cô kiểm tra mắt cho tôi một chút được không?"

N"Aim quay qua nhìn tôi với ánh mắt phiền toái khi bệnh nhân đang đọc những con số từ trên xuống dưới. "Có vấn đề gì sao, bác sĩ Tihn?"

"Tôi không rõ chuyện gì đang xảy ra bây giờ nữa N"Aim à. Đâu đâu tôi cũng chỉ thấy... Tôi chỉ thấy một màu một hồng."

N"aim nhìn tôi với ánh mắt chán ghét. "Aim biết chuyện gì xảy ra rồi. Bác sĩ bị khùng chứ sao. Đi đi, mọi người còn phải làm việc nữa."

Tôi cười. "Khi N"Aim có người yêu mới, liệu cô có thấy giống tôi không?"

"Aim không thấy đâu mà bạn trai em mới nên là người thấy. Nhưng anh ta thấy là màu đỏ chứ không phải hồng đâu vì hai mắt anh ta sẽ hứng vài cú đấm." Aim xinh xắn vẫn nhẫn tâm như trước và không bao giờ thay đổi. Cô ấy chuyển cái bịt mắt sang mắt bên kia để bệnh nhân có thể đọc số bằng mắt còn lại.

"Ui, được rồi, tôi đi trước đây. Tôi sợ thấy màu đỏ lắm." Tôi cáo lui khỏi chỗ N"Aim và rời đi, ngân nga một khúc hát trong khi đi thăm một bệnh nhân đang nằm chờ chụp X-quang. Ngay lúc này đây, tâm trạng của tôi giống như vừa uống yaba (*) xong vậy.Tôi trầm mê suốt cả ngày đến mức thường bị gọi là khùng. Thậm chí khi bệnh nhân làm dây máu khắp người mình, tôi cũng không thấy khủng khiếp chút nào. Tôi nhớ là một sự việc xảy ra y như thế này nhưng tôi đã quên không kịp che chắn cho mình. Trong vòng lặp gần đây nhất, tôi nhớ đó như là một giấc mơ, không phải sự thật mà tôi từng gặp trước đây, thế nên những hình ảnh trong đầu tôi trở nên mờ mờ ảo ảo hay tệ hơn, tôi không nhớ rõ chi tiết nữa. Tôi mơ hồ nhớ là mình sẽ nghe trộm được cuộc cãi vã giữa Sing và Gap trong phòng để tủ khóa. Về nguyên nhân của cuộc tranh cãi đó thì tôi không chắc là vì N"Pin hay gì khác. Lát nữa, tôi sẽ lại lẻn vào và nghe lén lần nữa.

(*) yaba= thuốc điên , một loại thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ cung cấp cho con người năng lượng quá mức, cũng được sử dụng để thay thế thuốc lắc

Sau khi Khoa Cấp Cứu bắt đầu thưa dần cũng là lúc tôi đi ăn tối. Nhất định trước khi ăn tôi phải hỏi người yêu tôi trước xem em ấy đã ăn hay chưa. Tôi nhấc điện thoại lên và gọi cho Tol trong khi đang bước đến phòng nghỉ để úp mì Mama.

"Xin chào." Tol trả lời điện thoại. Tôi mỉm cười thật lớn. Thường thì thì Tol sẽ trả lời điện thoại của tôi chỉ với từ "krub *dạ" thôi.

"Em đã ăn gì chưa?"

"Em ăn rồi. Còn anh?"

"Vẫn chưa. anh vừa chăm sóc bệnh nhân về xong." Tôi nhìn vào đồng hồ đã chỉ hơn 9 giờ tối.

"Đã 9 giờ tối rồi đó." Tol lên giọng một chút. "Anh muốn ăn gì không? Lát nữa, em mang cho anh nhé."

"Ấy, không cần đâu. Anh vừa úp mì Mama, vừa nhanh vừa ngon." Tôi cười. "Em đang ở phòng anh đúng không?"

"Vâng." Tol trả lời. "Mèo nhà anh khùng quá."

"Sibra thật ra đáng yêu lắm đấy nhé . Làm thân với nhau đi vì biết đâu hai bên còn phải gặp nhau thường xuyên thì sao. Nó không cắn đâu, em cứ thoải mái đi." Tôi đi về phía cửa phòng nghỉ của bác sĩ nội trú, giơ tay ra nắm lấy núm cửa và vặn mở để vào phòng.

" Đúng rồi. Anh, về bạn trai cũ của Mai tên Heart ấy, em tìm được Facebook của anh ta rồi. Đừng quên là chúng ta phải bàn bạc về vấn đề này đó."

"Được rồi. chờ anh quay về trước. Nhưng sẽ rất muộn đó. Em cứ ngủ trước đi. Mình sẽ bàn từ từ."

"Thế em sẽ ngủ trên giường anh luôn nhé."

Tôi giữ chặt điện thoại, kẹp bằng vai trong khi cúi xuống để lấy một cốc mì Mama trong tủ. "Mau ngủ đi em."

"Vâng." Tol nghe theo.

"Em không sợ là anh làm điều gì xấu hay sao?" Tôi vừa cười vừa hỏi.

"Nếu anh dám làm gì thì em sẽ nói với mẹ đó." Rồi Tol dập máy. Tôi bật cười rồi cất điện thoại vào túi. Người yêu tôi sao lại đáng yêu vô cực thế này cơ chứ. Bạn có thể nói tôi phát cuồng vì em ấy. Ngay bây giờ đây, tôi chỉ nghĩ đến việc được về nhà và gặp em mà thôi. Tôi chỉ muốn ôm em thật chất đến khi chán thì thôi. Nếu được nói thật lòng mình, tôi còn có ý nghĩ muốn làm nhiều điều hơn thế nữa với Tol. Sau tất cả, bản năng đàn ông khiến chúng tôi đôi khi lại có ý nghĩ như thế trong đầu. Nhưng tôi tự hứa là sẽ không ép buộc Tol nếu em ấy không muốn. Bản thân tôi cũng phải cần thời để học tập và nghiên cứu. Có thể là sẽ có chút khác biệt với khi tôi đã từng với phụ nữ. Lần này tôi phải nghiên cứu trước. Chỉ việc Tol nói muốn ngủ với tôi tới nay là đã đủ tệ rồi.

Khi tôi đang cúi người để lấy cốc mì Mama trong tủ thì nghe thấy một tiếng đóng cửa lớn. Tôi quay lại nhìn. Đó. chắc chắn là Sing và Gap rồi.

"Nghiêm túc?! Anh mà nghiêm túc hả đồ khốn?"

"Tất nhiên."

"Tại sao đồ khốn như anh phải tranh với người khác chứ?"

"Vậy N"Pin là của em hay sao mà em nói vậy?"

"Đồ khốn!"

"Em không có quyền gì mà cấm anh tán tỉnh Pin vì Pin vẫn chưa phải là bạn gái em. Hãy để Pin lựa chọn người mà cô ấy muốn."

"Đồ khốn, nhưng tôi là người đến trước."

"Vấn đề người đến trước hay đến sau không quan trọng."

Tôi nghe thấy một tiếng động lớn thêm một lần nữa và sau đó cánh cửa phòng thay đồ được mở ra. Gap bước ra với vẻ mặt bực bội nhất, và rồi thành ngạc nhiên khi em ấy thấy tôi đứng dậy cầm cốc Mama.Gap tránh ánh mắt của tôi sau đó bước ra khỏi phòng của bác sĩ nội trú. Sing đi theo sau, hai tay đút túi, nhìn vào lưng của Gap và mỉm cười như thể hắn cực kỳ hài lòng về điều gì đó.

Ồ, tôi nhớ ra rồi. Cuộc tranh cãi thực sự là về N"Pin. Nhưng đó không phải là trọng điểm. Điều đáng sợ là mục tiêu của Ai"Sing. Dường như đó đặc biệt là một cực hình cho Ai"Gap.

"Bạn hiền à, ông thôi trêu đùa em ấy đi." Tôi nói với vẻ long trọng. Sing quay qua nhìn tôi

"Tôi đâu có trêu đùa gì với em ấy đâu. Tôi trêu đùa với N"Pin thôi."

"Sing, nghiêm túc đi." Tôi đặt đáy cốc Mama lên trên bàn, tỏ vẻ nghiêm túc và đáng sợ. "Ông nghĩ gì về Ai"Gap mà lại cư xử kiểu đó?"

Sing nhìn tôi với một nụ cười. "Tôi cũng không biết tại sao tôi làm vậy nữa."

"Aww, cái thằng..." Nếu không phải bạn trai tôi gọi điện thì tôi gần như đã nguyền rủa ra từ *rắn độc. Tôi lườm mạnh về phía Ai"Sing và nhấn nghe điện. "Vâng."

"Em đang mua đồ ăn ở 7-11 rồi, tí em sẽ mang cho anh. Đợi em 5 phút thôi."

"Ấy, em đi đến đây bằng gì?" Tôi lo lắng hỏi. "Muộn rồi, đừng có đi ra ngoài nữa."

"Muộn là muộn thế nào? Còn chưa đến 10 giờ tối nữa. Em sẽ lái mô tô mất một lúc thôi mà."

Mặc dù rất vui nhưng tôi thấy lo khi để Tol ra ngoài vào lúc đêm muộn như thế này. Nhưng khoảng cách từ căn hộ của tôi đến bệnh viện không xa lắm nên chắc không có gì xảy ra đây. "Lái xe cẩn thận đấy nhé."

"Mmm. Cơm chiên húng quế với nước nhé được không anh? Anh muốn ăn gì thêm không?

"Không cần gì nữa đâu. Cảm ơn em nhé."

"Được rồi, đợi em một chút." Rồi Tol gác máy. Tôi mỉm cười, đút điện thoại vào túi và cúi xuống để đặt cốc mì Mama vào lại chỗ cũ. Tol là người mà thật ra rất quan tâm người khác dù cho bên ngoài em ấy hơi lạnh lùng. Ngay khi sự việc tôi bị đâm và chết trước mắt N"Tol xảy ra, em ấy trở nên chú ý đến tôi hơn. Tôi rất hạnh phúc. Tôi hạnh phúc đến mức cơ thể của tôi lâng lâng như trên mây thế này đây. Sing đến gần tôi hơn. "Ai gọi đó... đừng nói với tôi là..." Tôi làm ra vẻ thờ ơ và đi thẳng ra cửa. Sing đi sau tôi và lẩm bẩm.

"Thằng khốn Tihn. Có người yêu rồi hả? Ai? Người phụ nữ đó là ai? Khai ngay đi."

"Tôi sẽ không nói đâu, rồi nhỡ sau này ông cướp người ta luôn thì sao." Tôi bước đến hướng của một bệnh nhân đang chờ kết quả thử máu.

"Ai"Tihn!" Sing giơ ngón trỏ về phía tôi. "Bác sĩ Tihn có người thương rồi nhưng mà không nói cho tôi biết."

Aw, đi mà thông báo lần nữa trước quầy y tá ấy. Một nhóm y tá quay qua nhìn tôi, trong đó có cả N"Aim dường như vừa mới hiểu chuyện gì đã xảy ra.

"Ồ, đó là lý do tại sao mà anh thấy xung quanh toàn màu hồng như thế ấy hả, bác sĩ Tihn?" N"Aim cầm một chai nước muối và đi ngang qua tôi. "Đừng quên đưa cô ấy đến để ra mắt đấy nhé."

Tôi không có ý định mang Tol đến đây để ra mắt,. Nhưng mười phút sau, Tol một mình xuất hiện trong Khoa Cấp Cứu với một túi đồ ăn trên tay. Tôi quay lại nhìn Tol đang mặc áo phông và quần sooc bình thường. Tol đứng yên và nhìn tôi từ phía trước cửa với một tư thế như thể bảo tôi đến tự lấy. Tôi đặt biểu đồ mà tôi đang viết lên bàn và bước về phía em ấy.

"Ah, mau cầm đi." Tol đưa túi đồ ăn cho tôi. Tôi nhận lấy và mở ra. Mùi thức ăn vi sóng ấm áp phả vào cánh mũi .

"Cám ơn nhé. Anh đang đói." Tôi cầm tay Tol và siết nhẹ. "Lần sau em không cần phải ra ngoài vào ban đêm đâu."

Tol cau mày nhìn tôi. "Chỉ nhiêu đây thì em sẽ không chết được đâu."

"Đứa nhóc bướng bỉnh. Em muốn ăn đánh không hả? "

"Nếu anh đánh em, em sẽ đá lại anh đó. Muốn thử không?" Tol lập tức đánh trả. Đứa nhóc này luôn dọa nạt tôi với đôi tay của mình. Tôi thở hổn hển và giơ tay đầu hàng.

"Đừng đánh. Đừng đá nữa. Mình nói chuyện lịch sự được không?"

Tol gật đầu. "Em đi đây. Em sẽ lên kế hoạch làm sao để xử lí bạn trai cũ của Mai. Em mà nghĩ ra cái gì thì sẽ lại nói cho anh nghe."

"Được được. Lái xe cẩn thận đấy. Nếu mà khát thì em có thể lấy nước ở máy lọc nhé."

Tol quay lại để ra về và giơ tay như muốn nói rằng em ấy hiểu rồi bước qua cánh cửa tự động ra khỏi Khoa Cấp Cứu. Tôi quay lưng lại và thấy một cảnh tượng rất khác thường. Thực tế là tất cả các y tá và đàn em đã ngừng làm việc và chỉ nhìn vào tôi.

Tôi mỉm cười với mọi người và im lặng mang túi đồ ăn về phía phòng nghỉ.

----------------------------------------------------------------

Tôi trở về nhà vào khoảng nửa đêm. Khi mở cửa vào nhà, tôi thấy Tol đang ngủ mà vẫn bật đèn. Sibra bò về phía tôi với vẻ mặt buồn rầu như muốn hỏi ai là người trên giường. Tôi ôm nàng mèo của mình và đặt cặp xách lên ghế làm việc. Tôi cúi xuống hôn má Sibra và đặt nàng ấy xuống sàn. Tao có lẽ phải chia sẻ tình yêu của tao cho mày với cái người lạ trên giường kia rồi. Đừng giận tao nhé.

Sau khi tắm xong và thay quần áo, tôi tắt đèn. Tôi ném cơ thể kiệt sức của mình lên trên giường. Thường thì tôi sẽ đặt mình xuống mà không để ý bất cứ ai. Nhưng lần này tôi phải cố gắng nằm yên lặng nhất có thể để không đánh thức Tol dậy. Tôi kéo chăn lên che vai Tol, nằm xuống và nhìn khuôn mặt đang ngủ sát bên cạnh tôi. Nếu giờ mà tôi bí mật đánh cắp một nụ hôn, Tol sẽ nói gì nhỉ? Nhưng khi tôi nhớ ngày đầu tiên tôi mang Sibra về, tôi đã bị ba vết xước trên má sau khi tôi cố gắng hôn nàng ấy, vì thế tôi dẹp bỏ ý nghĩ này.

Thay vào đó, tôi đưa tay nghịch ngợm mái tóc đang che đi vầng trán của em ấy mà không ý thức được rằng hành động này đã làm em tỉnh giấc. Tôi mau chóng thu tay lại

"X...xin lỗi. Ngủ tiếp đi em." Tôi nhanh chóng xin lỗi vì đã đánh thức Tol. Tol nhẹ nhàng dịch người nhẹ và nhắm mắt lại.

"Đồ ăn ngon chứ?" Tol hỏi trong khi vẫn nhắm mắt

"Hương vị có thể chuẩn rồi. Nhưng ngon là bởi cái người đã mang đến ấy." Tôi vừa nói vừa cười mỉm . Tol mở mắt và nhìn tôi.

"Tại sao cứ thích trêu đùa tán tỉnh kiểu xấu xa như thế hả anh?"

Nụ cười của tôi dần biến mất, tôi đã khiến Tol cảm thấy khó chịu rồi. "Nếu ... nếu em không thích thì anh sẽ dừng ngay."

"Em chỉ nói là ... anh không cần phải làm thế đâu. Chỉ cần anh không chết là đủ rồi." Tay Tol trượt lên trên để áp vào ngực tôi như thể em ấy đang kiểm tra xem tôi có thở hay không. "Ở lại với em. Đừng có chết ... thế là đủ rồi."

Tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi ngẩng mặt lên, nhìn sâu vào đôi mắt to tròn của em. Ngay bây giờ trời tối mịt, nhưng ánh sáng từ bên ngoài chiếu qua khung cửa sổ đủ để tôi thấy đôi mắt sáng ngời của Tol. Khuôn mặt của chúng tôi từ từ và dần dần di chuyển gần hơn. Tim tôi đập nhanh khi Tol bắt đầu nhắm mắt lại. Tôi không nghĩ rằng em ấy sẽ sẵn sàng nhanh như vậy. Có thể là do Tol có kinh nghiệm với nhiều cô gái khác. Nụ hôn của tôi chắc chắn không phải là nụ hôn đầu của em. Em ấy có thể hiểu rằng đụng chạm da thịt là cần thiết trong việc duy trì mối quan hệ. Tôi cảm thấy rất vui vì Tol không có bất kỳ thái độ phản kháng nào nào.

Môi tôi gần như chạm vào môi Tol nếu không có dấu chân của Sibra trên mặt tôi .

Tol ngạc nhiên và mở to mắt, rồi em nhanh chóng lấy chiếc gối che mặt và quay lưng về phía tôi, để tôi qua đêm với con mèo đang bước đi mà không ngó ngàng tới tôi.

Con mèo ngu ngốc! Con mèo đáng ghét! Mày hãy đợi ngày mai xem tao làm thịt và ăn món Canh Tôm Mèo chua cay đi!

"Tối hôm qua em đã nhắn LINE hỏi bạn em học bên kĩ thuật, cậu ấy vừa trả lời em sáng nay. Heart từng là sinh viên kĩ thuật. Anh ta hẹn hò với Mai từ năm tư. Giờ anh ta đang làm kĩ sư cho công ty của cha mình." Tol giải thích với biểu cảm nghiêm túc khi tôi vói em đi bộ đến tòa giảng đường. " Anh ta hẳn là rất giàu có và dường như có hẳn người chú có địa vị trong ngành cảnh sát. Heart có một băng nhóm cùng mấy đứa học kĩ thuật và có một vài thành phần của khoa Y, rồi có vài thành phần cá biệt của các khoa khác nữa."

"Thật vô lại. tại sao cậu ta không thể ngừng chĩa mũi vào chuyện của các sinh viên khác cơ chứ?" Sau khi nói xong, tôi uống ly cà phê đá trong tay một cách đầy tâm trạng.

"Tháng trước, Mai đã chia tay với Heart vì anh ta ngọai tình. Nhưng anh ta không chịu buông tha cho Mai. Anh ta không muốn mất mặt, làm kẻ bị đá. Vì thế anh ta luôn bám theo Mai và những chàng trai liên quan đến em ấy. Mai cố gắng tìm kiếm ai đó giúp bảo vệ mình. Em ấy bí mật nhắn tin với nhiều người con trai nhưng vẫn không tìm được ai phù hợp dù chỉ một người. Em ấy nói rằng người ta tiếp cận chỉ vì vẻ ngoài của em ấy mà thôi. Không có ai nhìn theo hướng mà em ấy muốn." Tol thở dài. "Đó là lý do mà em muốn giúp. Em cảm thấy rất thương em ấy. Thật ra Mai là một người con gái tốt. Nhưng em ấy thật không may khi gặp phải Heart."

"Um, rồi chúng ta nên làm gì đây?" Tôi nhìn vào tầng trệt của tòa nhà đang yên ắng lúc này. Khoảnh khắc này vốn dĩ là lúc Tol xin Mai làm bạn gái. Nhưng điều đó đã không xảy ra ở vòng lặp này.

"Đúng rồi." Tol quay qua nhìn tôi. "Nhưng chúng ta có lợi thế là đã biết được anh ta là ai."

"Ừ. Anh sẽ cố gắng giúp Mai. Tất cả những gì anh có thể nghĩ ra bây giờ là tìm một người bạn trai cho Mai. Người bạn trai cũng nên có chút mạnh mẽ ." Tôi cố nghĩ đến bất kì người bạn đang độc thân có liên hệ với cảnh sát.

"Um..."Tol làm ra vẻ nghĩ ra gì đó. "Anh, chờ đã." Rồi Tol đi bộ thật nhanh về phía bên phải. Tôi theo chân em trong sự ngờ vực. Điều tôi thấy tiếp theo là Tol đi thẳng đến hướng một cậu con trai da trắng đang ngồi học ở đó. Tol bước quá rồi kéo túi kẹo mà Art đang cầm ra khỏi tay và bước ra sau phía tôi, nhai kẹo một cách ngon lành.

Tôi bật cười. "Lần này thì em giả vờ giật kẹo của bạn mình luôn đó hả?"

"Lần trước em đã ném kẹo đi nhưng anh đã nói trông không tự nhiên gì cả." Tol lấy kẹo và cho vào miệng và hỏi tôi. "Anh muốn ăn không?"

Tôi nhặt một miếng đậu phủ bột và nhai thử. Lần đầu tiên, tôi có thể thử kẹo đã làm N"Art đã mắc nghẹn trong nhiều vòng lặp. "Ăn chậm thôi nhé. Kẻo không kẹo lại mắc nghẹn vào cổ họng như Ai"Art đó."

"Không, không sao đâu." Tol cười. "Chúng ta nên ăn trưa món gì đây? Khao man gai ư?

"Nghe được đó. Rồi em đã nghe bài Khao man gai chưa thế?"

Tol nhìn tôi bằng nửa con mắt. " Em đã nghe rồi. Thật là lỗi thời, phù hợp với người lớn tuổi."

Đó, Tol lại bắt đầu trêu tôi rồi. Tôi choàng vai Tol và cười hạnh phúc. "Đừng có lấy bất cứ ví dụ gì nha."

--------------------------------------------------

"Ông đổi gu từ khi nào ấy!" Tiếng thét của Fakfaeng vang vọng từ cửa phòng nghỉ vẫn còn đang khép kín. "Ai"Tihn! Mau trả lời tôi đi!"

Tôi quay qua nhìn nữ bác sĩ Fakfaeng đã đột nhập vào phòng nghỉ. "Bà đang nói về cái gì thế?" Tôi vờ hỏi mặc dù tôi biết Fakfaeng đang nói về điều gì.

"Ông đó." Fakfaeng kéo một cái ghế khác và ngồi cạnh tôi. "Cái tin người ta đồn kia là sự thật phải không?"

"Đồn đại gì cơ?" Tôi quay lại với công việc đánh máy tính. Chính là slide về nấm độc mà tôi làm đi làm lại không biết bao nhiêu lần, không đếm xuể.

"Thế ông đã "ăn" em nó chưa?"

Ố hô, cô ấy có thể dùng một từ thô tục như thế sao. Tôi quay lại nhìn Fakfaeng.

"Bà nghe ở đâu thế?"

"Thì người ta đồn ầm lên đấy thôi, giờ vẫn xì xào về ông kia kìa. Người ta bảo là có một cậu trai đến vào mang đồ ăn, đồ uống cho ông rồi hai người còn nắm tay nắm chân nữa." Fakfaeng thở phào nhẹ nhõm. "Nhưng sau khi nhìn phản ứng của ông thì tôi mừng vì ông là người duy nhất bị trêu. Mấy ngày nay tôi có một suy nghĩ không được trong sáng cho lắm. Tôi thường mơ thấy ông đến bảo tôi đưa ông đi hẹn hò với một người con trai."

"Bạn hiền à." Tôi nắm tay Fakfaeng và làm vẻ mặt nghiêm túc. "Sự thật thì đúng thế đấy."

Fakfaeng bình tĩnh nhìn tôi. "Gì cơ?"

Tôi gật đâu. "Sự thật là tôi tính "ăn" một chàng trai."

Phản ứng của Fakfaeng làm tôi vui gần chết. Cô ấy làm như mình sắp xỉu tới nới. "Đâu? Cho tôi xem mặt người ta mau?"

Tôi mỉm cười thật lớn và nhấc điện thoại lên. Tôi không phải lãng phí thời gian để tìm kiếm vì bức ảnh của Tol đã có trên màn hình khóa của tôi rồi. Fakfaeng nhìn thấy và hét lên nhẹ nhàng.

"Ai"Tihn... sao ông lại thành ra thế này?" Fakfaeng làm mặt buồn. "Ông là người đàn ông đích thực còn sót lại giữa hàng trăm bác sĩ cơ mà. Sao tự dưng lại thay đổi?"

"Tôi chưa bao giờ nghĩ bản thân là đàn ông đích thực cả, bình đẳng với một người đàn ông hay gay mà thôi." Tôi quay lại với những trang slide. "Giống như cái tư tưởng rằng tôi là đàn ông đích thực ăn sâu trong bản thân tôi quá nhiều, tôi phải thích một người phụ nữ. Hay rằng tôi là một chàng gay, tôi phải một người con trai ấy. Tôi thì nghĩ tình yêu không phải như thế. Tình yêu phụ thuộc vào mỗi cá nhân chứ không phải bởi giới tính. Và tôi chọn không giữ cái tư tưởng đó với bản thân mình. Đó là lí do vì sao tôi chọn hẹn hò với em ấy. Và cũng có rất nhiều điều đã xảy ra giữa hai chúng tôi mà thậm chí tôi giải thích thì bà cũng không hiểu."

Fakfaeng nhấc tay đặt lên ngực. "Thế là rõ ràng nhất rồi. Tôi bị ấn tượng đó nha. Thật ra tôi không có ý phản đối đâu. Dù ông lựa chọn thế nào thì tôi vẫn ủng hộ ông." Fakfaeng đập vai tôi với âm thanh thật lớn. "Nhưng tôi chỉ muốn đến xác nhận tin đồn từ ông thôi nha. Giờ tôi biến đây. Tạm biệt."

Cô ấy đến chỉ vì điều này thôi sao?! Fakfaeng nhanh chóng bước ra khỏi phòng trong sự phấn khích. Tôi thở dài. Tôi không chắc chắn về việc liệu có ai biết về mối quan hệ của tôi với Tol không. Nếu ai đó hỏi, tôi sẽ trả lời trung thực. Không có lý do để che giấu việc này cả. Một số người hẳn sẽ có định kiến. Nhưng điều đó không làm thay đổi sự thật rằng Tol và tôi là người yêu. Và tôi yêu Tol rất nhiều hơn bất cứ điều gì

---------------------------------------------------------

Rồi buổi sáng ngày 18 tháng Ba cũng tới, tôi tỉnh giấc trên chính chiếc giường của mình. Vì tôi có thể hoàn thành slide trước ca chiều nên có dư thờ gian quay về căn hộ để ngủ. Giờ đã là 6 giờ sáng. Còn hơn hai tiếng nữa trước khi tôi phải thuyết trình cũng như vào ca làm. Tôi quay qua nhìn cái người đang ngủ cạnh mình.Em đến và không chịu quay về, Tol. Tôi giơ tay và nhẹ nhàng chạm vào gò má em. Sợ rằng tôi sẽ bị tan biến mất.

Tôi lại làm Tol tỉnh giấc. Tol cựa quậy người và mở to mắt, rồi tôi nhận ra mình nên làm gì đó.

Tôi nhanh chóng đẩy chăn ra khỏi người và đi về phía con mèo đang liếm nước. Tôi bế và đem nó lên. Sibra kêu lớn, có thể là do bị giật mình và hỏi mi làm gi ta thế sen kia.Tôi để nó trong sàn nhà tắm rồi khóa cửa lại, rồi quay trở lại ngủ. Tol ngồi dậy nhưng trông vẫn ngái ngủ. Mái tóc dựng ngược đáng yêu.

"Chào buổi sáng. Xin lỗi đã làm em thức giấc sớm thế này. Hôm này anh có buổi thuyết trình." Tôi bước qua để ngồi xuống phía bên giường của Tol. Tol gật đầu tỏ vẻ hiểu.

"Được rồi." Tol nhấc tay cào cào lại mái tóc và vươn tay để nhấc điện thoại trên bàn đầu giường. "Hôm nay..."

"Đúng, chính là hôm nay." Tôi vươn tay giữ lấy đôi tay Tol.

Tol nhìn chằm chằm vào điện thoại. "Hôm nay không ai phải chết đúng không?"

"Không ai phải chết cả. Heart sẽ không gọi Tol gặp mặt ở sân bóng nữa đâu." Tôi nắm tay Tol thật chặt để truyền cho em chút tự tin. "Chúng mình cùng nhau bỏ trốn đêm nay đi. Anh sẽ đổi ca và quay về với em. Không ai có thể đi đâu cho đến khi thời gian nguy hiểm qua đi." Tôi bắt đầu nghe thấy tiếng mèo cào lên cửa. Thời điểm này thì gương mặt mèo kia không thể ngáng đường tôi rồi. Tôi nhìn sâu vào đôi mắt Tol, cố gắng bày tỏ sự chân thành để em biết. "Anh yêu Tol lắm."

Tol nhìn lại tôi. Tôi không thể đoán em ấy đang nghĩ gì. Nhưng em không tránh đi khi mặt tôi lại gần em. Rồi đến một lúc, đôi môi của tôi chạm vào đôi môi của Tol, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể tôi. Tol chấp nhận nụ hôn của tôi và nhắm mắt lại. Nụ hôn mềm mại của hai đứa chỉ kéo dài trong vài giây. Tôi quay lại và ngắm nhìn Tol đã mở mắt ra nhìn tôi. Em ấy lấy một cái gối gần tay và che lên mặt tôi trước khi tôi có thể kịp để ý.

"Argh, em vừa hôn một người con trai ..." Tol gầm gừ như thể em ấy không thể chấp nhận chính mình. Tôi lấy cái gối từ mặt và nhảy choàng lên Tol tới mức Tol ngã xuống giường. Lần này, tôi ôm em rồi hôn khắp má và trán em . Tol cố gắng đẩy cơ thể tôi ra, khóc lớn rồi quay mặt đi, nhưng em không thể thoát được đâu. Tôi trêu Tol cho đến khi em thở hổn hển thì thôi.

"Làm quen dần đi." Tôi vuốt tóc cho Tol đến tận cùng. Tol trao cho tôi cái lườm sắc nhọn. "Anh đi tắm trước đây. Phải mau chóng đi làm nữa."

"Biến đi!" Tol ném gối vào đầu tôi.

Tôi cười điên cuồng rồi ra khỏi giường. Tôi thả con mèo đang gãi cào tới mức cửa phòng tắm gần như rơi ra. Sibra chạy ra khỏi phòng tắm và nhìn tôi trong cơn thịnh nộ. Tôi cảm thấy hạnh phúc như thể pin của tôi đã được sạc đầy vậy . Tôi có thể đánh cắp những nụ hôn từ Tol rồi nha. Sao mà em có thể dễ thương thế này cơ chứ.

"Tol...Tol." Giọng nói của tôi bắt đầu run rẩy ngay khi vết đau sưng lên.

"Đủ rồi...đủ rồi. Đủ rồi... Anh đau..."

"Vẫn chưa xong đâu." Tol nói với giọng nhẹ nhàng. Tôi nhìn thoáng qua khuôn mặt Tol iđang nằm trên tôi với vẻ lo sợ.

"Nhưng... ối...ối ối!" Ngay khi Tol bắt đầu dịch người thì tôi kêu lên.

"Gì chứ? Người anh to như trâu thế này mà lại nhát gan thế sao." Dù cho miệng em có nói này nói nọ như thế nhưng mà Tol có vẻ vui với những gì em ấy đang làm. "Muốn thêm gel không?"

Tôi có chút run sợ. " Th.. Thế này là được rồi."

"Sẽ hơi căng xíu nhé." Tol vươn tay để với lấy túp gel và xoa vào lòng bàn tay. trước khi bôi gel có hiệu quả trong việc giảm đau cơ trên bắp chân phải của tôi, rồi bắt đầu vừa mát xa vừa giữ mắt cá chân của tôi. Tôi lại rêи ɾỉ khi Tol đang xoa. " Đúng là điển hình của người cao tuổi. Giống y như bố em vậy ."

Vâng, ngay giờ đây tôi đang nằm quằn quại trong đau đớn vì chuột rút ở bắp chân phải. Điều này chưa bao giờ xảy ra ở các vòng lặp trước. Có thể là do tôi bước quá nhanh trong suốt ca làm sáng nay. Tôi muốn giải quyết xong ca bệnh đó thật nhanh để không phải phí thời gian quá lâu chờ Ai"Sing thay ca, để có thể nhanh chóng đón Tol và quay về căn hộ của tôi. Bắp chân tôi co giật từ lúc tôi đang lái xe. Nhưng chỉ vừa rồi mới bị chuột rút.

"Già, ý em là sao? Anh chỉ hơn 20 tuổi thôi."

"Hai-mươi- chín chứ không phải hơn 20" Tol chụp lấy tay tôi một lần nữa và kéo bắp chân tôi một cách tàn bạo cho đến khi tôi vặn vẹo trên giường.

"Tol..." Tôi gọi tên em, mong chút nương tay.

"Có vẻ ổn hơn chút rồi đấy." Tol buông bắp chân tôi ra và đứng thẳng khỏi giường. Bề ngoài Tol trông bình tĩnh nhưng tôi thấy vẻ đắc ý trong mắt em. "Về chuyện tối nay, chúng ta vẫn theo kế hoạch đã bàn phải không? Em sẽ gọi cho Mai."

Tôi gật đầu. "Đúng rồi, chúng ta sẽ theo kế hoạch đó. Còn về Heart, bây giờ không thể giải quyết ngay được. Nhưng chắc chắn là chúng ta cần tách Mai ra khỏi anh ta. Hãy gọi cho N"Mai Sau đó chúng ta sẽ ra ngoài để đi đón Mai rồi cùng nhau đi ăn. Rồi ba chúng ta sẽ ở cùng nhau đến khi thời gian nguy hiểm qua đi."

"Vâng." Tol lấy điện thoại ra và gọi cho Mai ngay lập tức. Tôi nằm xuống và ngắm Tol đang hiện vẻ nghiêm túc. Bản thân em có khi không thể qua nổi đêm nay mà người nào đó có thể lại phải hứng chịu đau đớn. Tôi phải cảm ơn vị thánh hùng mạnh đã tạo ra rắc rối này và cho Tol cơ hội quay lại và cứu tôi. Tôi sẽ để Tol mang tôi đến cầu nguyện với thần một lần nữa. Nơi đó nên là nơi tốt nhất để thực hiện lời cầu hôn nghiêm túc. Tol và tôi nên ăn mặc thế nào cho đẹp đây? Vest bình thường hay tuxedo trắng? Có lẽ sẽ không ai mặc đồ cưới mềm mại cả. Nhưng nếu Tol đồng ý thì cũng dễ thương đó chứ. Hoặc hai đứa sẽ ăn mặc theo phong cách Thái Lan. * Bộ đồ họa tiết Raj trông cũng không tệ.

(* trang phục truyền thống của Thái Lan)

"Vậy rồi tí nữa anh với P"Tihn sẽ đi đón em nhé... ừ.. gặp sau." Khi tôi thấy Tol cúp máy, tôi nhanh chóng kéo mấy nhân vật chính ra khỏi trí tưởng tượng của mình. "Mai đang ở nhà. Lát nữa, em sẽ tự lái xe."

Tôi bắt đầu lo sợ sự chết chóc. "Chờ đã, anh có thể lái xe. Em chỉ anh là được."

Tol vơ lấy chìa khóa xe của tôi trên bàn và đút luôn vào túi riêng của em ấy rồi quay đầu lại nhìn tôi bình tĩnh, nhướng mày một chút như thay lời nói hả?

"Anh đi bộ nổi không đó? Chúng ta có đi được hay không thế?"

Nhược điểm của việc có bạn trai là một chàng trai dũng cảm là đây. N"Tol dễ thương nhưng đôi khi cũng rất gì và này nọ. Tôi kéo mắt cá chân mình, bắt đầu cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Tol có thể không muốn tôi lái xe vì điều này. Được rồi, anh sẽ đồng ý với em mọi thứ miễn là em vui lòng.

---------------------------------

Tol và tôi đi đón N"Mai tại nhà em ấy trong khu dân cư không xa nhà của Tol. Nhìn vào điều kiện ngôi nhà thì hẳn em ấy cũng là người có địa vị. Em ấy không cần hẹn hò với ai đó chỉ vì tiền. Tôi đã từng nghĩ tiêu cực về N" Mai , giờ thì mọi thứ đã bắt đầu thay đổi. Em ấy không còn là tình địch của tôi nữa. Em ấy chỉ là một cô gái đáng thương, không thể đẩy một người đàn ông điên rồ ra khỏi cuộc đời mình mà thôi.

Tôi chọn ngồi ở ghế sau và để Mai ngồi phía trước cùng Tol để em ấy cảm thấy thoải mái hơn. "Xin chào, anh Bác sĩ." Em ấy quay sang vái chào tôi. Tôi nghĩ em ấy nhìn tôi lạ như thể tôi là quái vật ấy. Điều này khiến tôi nhớ rằng tôi đã từng tuyên bố rằng mình sẽ tán tỉnh N"Mai trước mặt Tol, chuyện xảy ra trước khi tôi đi ngủ tại nhà của Tol. Mai có thể nghĩ rằng tôi là một tên lăng nhăng.

Mai quay qua hỏi Tol. "Chúng ta sẽ đi ăn ở đâu vậy?"

"Hỏi người đó đi." Tol nói và đổi hộp số để khởi động xe. N"Mai quay lại nhìn tôi.

"Buffet nướng ở trung tâm thương mại nghe được không? Ăn xong chúng ta sẽ đi xem phim." Tôi nói với một nụ cười thật lớn. Đây chính là kế hoạch của tôi. Tôi sẽ gom tất cả mọi người liên quan đến vụ tai nạn lại cùng nhau vào một nơi an toàn. Rồi chúng tôi sẽ ở đó đến khi thời gian nguy hiểm trôi qua. Bộ phim sẽ bắt đầu lúc 8 giờ tối và đến khi kết thúc thì cũng khoảng 10 giờ tối rồi. Mọi người sẽ được an toàn nếu ở cùng nhau.

"Ah." Mai có chút do dự. Em ấy là một cô gái xinh xắn với thân hình đẹp, có thể em ấy không thích buffet lắm.

"Đi thôi." Tol giúp tôi thuyết phục em ấy. "P"Tihn chủ chi hết mà."

Ớ, này. Chúng ta còn chưa bàn tới việc anh sẽ đãi hai người ăn đâu nhé. Nhưng vì là người lớn tuổi nhất và đã đi làm, tôi đành phải nghiền răng mà nói. "Ừ, anh chủ chi hết."

Tôi bí mật thấy một nụ cười từ khóe miệng của Tol. Em cố tình trêu tôi. Tôi vốn biết rằng Tol là một người xấu xa. Nhưng mặt xấu xa kia của em chỉ lộ tẩy sau em bắt đầu hẹn hò với tôi.

"Vì dịp gì thế anh?" Mai hỏi tôi với vẻ ngạc nhiên. Tôi chỉ để ý thấy gò má trái em vẫn còn bầm tím dù đã cố được che đi bằng kem nền.

" Thì nhân dịp.." Dịp gì mới được đây? "Thì gần đến sinh nhật anh rồi." Thật ra sinh nhật của tôi tính từ hôm nay thì còn hơn sáu tháng nữa cơ. Nhưng cứ coi là như vậy đi. Tôi thấy lông mày của Tol nhướn lên một chút như ám chỉ tôi có nghiêm túc hay không. "N"Mai không cần phải đắn đo đâu. Anh chỉ muốn xin lỗi về chuyện hôm đó và cũng do anh đã nói vài điều không hay."

"Không sao đâu anh. Mai đã từng gặp người kì cục hơn cơ. Anh Bác sĩ còn chưa so được đâu." Mai nói như thể em ấy đang cố tỏ ra vô tư.

"Có lẽ không ai lạ bằng bạn trai cũ của em đâu." Tol nói chen vào với một giọng nói nhẹ nhàng. Mai đột nhiên quay lại nhìn Tol.

"Chúng ta có thể ngừng nói về điều này được không? Em đã nói với anh rằng em đã báo cảnh sát rồi. Không có gì phải lo lắng nữa cả."

"Không có gì phải lo lắng ư? Nếu không đón em ra ngoài hôm nay, chắc chắn sẽ có điều không hay xảy ra tối nay." Tol tiếp tục nói. Tôi nghĩ Tol bị căng thẳng đến mức em bất cẩn nói về những thông tin mà N"Mai không hiểu được.

"Ý anh là sao?" Mai hỏi lại.

"Thì ý là em sẽ bị Heart tấn công và lại bị kéo đi đâu đó nữa."

"E hèm. Hai em à." Tôi lập tức can thiệp ngay vào giữa vì thấy dấu hiệu cho thấy hai em sẽ có một cuộc cãi vã dài. Tôi mở điện thoại ra và đưa màn hình cho hai em xem, trong khi một tay khác xoa bóp gáy của Tol để giảm bớt sự nóng nảy của em. "Cửa hàng này có khuyến mãi cá hồi và sashimi. Chúng ta hãy đến cửa hàng này nhé?" Mai và Tol không nói gì nữa. Tôi quay sang nói chuyện với Tol. "Bình tĩnh nào."

"Anh, hãy nói chuyện với bạn trai của mình và khiến anh ấy hiểu chuyện hơn đi." Mai khoanh tay. Tol và tôi cùng lúc quay lại nhìn Mai một cách nhanh chóng. Rồi tôi lập tức giữ mặt Tol nhìn lại con đường.

"Em biết rồi ư?!" Tôi khóc mất.

"Chị gái em là y tá ở phòng bệnh trẻ em. Chị ấy đã nói với em về tin đồn giữa Tol và một bác sĩ ở Khoa Cấp Cứu. Còn ai khác ngoài anh nữa đâu." Mai tức giận lườm Tol. "Em vẫn giận vì anh không nói gì với em nhé."

"Em cũng đâu có nói với anh về chuyện bạn trai cũ đâu." Tol không chịu thua, vẫn cãi lại.

-------------------------------------------------------------------

Cuối cùng thì cả ba chúng tôi cũng an toàn đến cửa hàng buffet nướng nằm trong trung tâm mua sắm. Trong khi đi bộ từ bãi đậu xe đến cửa hàng, Mai sẽ luôn chầm chậm bằng cách đi phía sau tôi và Tol, giả vờ đi bộ trong khi ngắm nghía đường đi. Nhưng tôi biết rằng em ấy đang bí mật quan sát tôi và Tol xem cách chúng tôi cư xử với nhau như thế nào . Điều quá nhất tôi đã làm với Tol chỉ là đưa tay lên chạm nhẹ vào lưng em ấy, dẫn em ấy đi dạo cùng tôi thôi.

Tôi đặt một ly nước ép trái cây lên bàn và đưa nó một cách lịch sự cho người phụ nữ duy nhất. Về phần Tol, tôi để em tự giúp mình. Tôi ngồi cạnh Tol đã bắt đầu nướng thịt trên vỉ. "N"Mai gọi một số loại rau đi nhé. Anh cũng có thể ăn rau."

"Không cần gọi cho em đâu." Tol dường như rất tập trung vào việc nướng thịt.

"Trẻ con mà không ăn rau, sẽ thiếu vitamin, bị **osteoporosis và sâu răng đó nha." Tôi di chuyển khuôn mặt của mình gần hơn để nói chuyện gần tai của Tol, theo sau là một cú huých đủ đau từ khuỷu tay của Tol vào mạn sườn của tôi.

(*osteoporosis = xốp / loãng xương do thay đổi nội tiết tố hoặc thiếu vitamin D hoặc thiếu canxi)

Mai nhìn chăm chăm vào tôi và Tol: "Em hỏi cái này được không? Sao hai người lại hẹn hò với nhau vậy ạ?"

Tôi quay lại nhìn Tol, người dường như không quan tâm đến câu hỏi của Mai. Em để anh trở thành người chịu trách nhiệm đưa ra câu trả lời phải không? "Anh và Tol ... biết nhau từ khi còn là trẻ con. Mới gần đây bọn anh có cơ hội gặp lại nhau. Lúc đầu, anh có nhớ ra nhưng Tol thì không. Ngay khi anh phát hiện ra em ấy là người con trai mà anh đã từng có tình cảm, anh đã cố gắng tán tỉnh em ấy." Tol có vẻ như có ý định nướng quá nhiều thịt trên vỉ . Tôi khẽ cười. "Bọn anh đã cùng nhau trải qua nhiều điều lắm, hết lần này đến lần khác như thể đó là minh chứng rằng bọn anh sinh ra là dành cho nhau vậy đó và rồi bọn anh không thể sống thiếu nhau được."

Tol ho sặc trong làn khói. Em quay lại nhìn tôi rồi nhanh chóng quay lại với vỉ nướng. "Tệ thật." Em khẽ lẩm bẩm.

"Anh biết rõ rằng điều đó thật khó khăn. Bởi Tol là con trai và anh cũng là con trai. Cả hai bọn anh không có bất kỳ kinh nghiệm nào trong việc hẹn hò với con trai trước đây cả." Tôi quay sang mỉm cười với N"Mai. "Nhưng anh tự tin rằng anh có thể cho đi thứ mà Tol chưa bao giờ nhận được từ bất kỳ ai trước đây. Đó chính là tình yêu đích thực. Tol có thể đã hẹn hò và chia tay nhiều lần đến mức N"Mai lo cho hình tượng của Tol. Nhưng bây giờ không có gì phải lo lắng nữa nhé. "

"Thành thật mà nói, giờ em thậm chí còn lo lắng hơn nữa." Mai cau mày. "Tol luôn hẹn hò với các cô gái. Nếu bây giờ bắt đầu hẹn hò với một người con trai thì đó là một vấn đề lớn đấy."

"Anh đã nói với P"Tihn rằng anh không quan tâm. Việc anh định làm là chuyện riêng của anh." Tol gắp thịt nấu chín và đặt vào đĩa của tôi. "Còn anh không phải lo cho em . Chăm sóc bản thân anh trước đi đã."

Tol là một người không thực sự quan tâm đến cảm xúc của người khác. Em từng nói với tôi rằng em sẽ chỉ quan tâm đến thứ gì mà em muốn được quan tâm như sự thật chẳng hạn. Giờ đây, em quan tâm đến trái tim mình nhiều hơn cảm giác của Mai. Tôi không ngạc nhiên khi mối quan hệ của em ấy với các cô gái không kéo dài được lâu. Tôi nhanh chóng ngắt lời. "N"Mai, xin lỗi, anh và Tol muốn vào nhà vệ sinh một lát."

"Hả?" Tol nói trong sự ngạc nhiên khi tôi nắm lấy tay em và kéo em khỏi chỗ ngồi. Sau khi tôi đưa em ra ngoài phía trước nhà hàng, Tol cất giọng và hỏi: "Có chuyện gì với anh vậy hả?"

Tôi không trả lời nhưng tôi dẫn Tol đến nhà vệ sinh cách đó không xa. Tôi định mang Tol đến nói chuyện ở một nơi nào đó yên tĩnh nơi mà không đông người. Nhưng sau khi chúng tôi vào nhà vệ sinh, có năm thanh niên đứng cạnh bồn rửa tay nên tôi đành đẩy lưng Tol để vào một buồng trống cùng nhau, sau đó tôi khóa cửa lại.

Tôi nhấc cả hai tay lên ôm lấy má Tol với một âm thanh lớn và làm Tol giật mình. Em nhìn tôi với ánh mắt sợ hãi. "Tol, anh biết rằng Tol muốn Mai được an toàn. Nhưng chúng ta không thể đưa Mai trở về nhà trước được, đúng không? Hãy tạo bầu không khí một chút. Có thể anh có thể giúp đỡ lời lúc đầu nhưng nếu quá đáng, Mai có thể không chịu được sự mỉa mai của em đâu. "

Tol im lặng một lúc, trước khi em hạ thấp mắt như thể đã nhận ra những gì mình đã làm. "Em xin lỗi."

"Dù em là ai, anh không quan tâm. Ngay cả khi em như thế này, anh đều sẽ chấp nhận. Nhưng anh chỉ hỏi em điều này, em có thể quan tâm đến tâm trạng của N"Mai hôm nay một chút không? Chúng ta hãy vượt qua đêm nay trước đã. Chỉ còn vài tiếng thôi. Em có thể làm điều đó cho anh được không? " Tol gật đầu một chút. Tôi buông má Tol khi thấy em đã bình tĩnh lại. Mặc dù em khá nóng tính, nhưng ít nhất Tol là một đứa trẻ ngoan ngoãn và có thể hiểu nhanh. "Được rồi, giờ hãy quay lại thôi."

Tôi mở cửa và bước ra ngoài với Tol, chỉ để thấy những người cũng đang ở trong nhà vệ sinh nhìn chúng tôi với vẻ kỳ lạ. Tôi biết việc hai người đàn ông vào cùng một phòng là lạ nhưng Tol và tôi có làm gì hơn đâu. Tôi chỉ lặng lẽ kéo em ra ngoài trong lúc bình tĩnh lại. Tôi đưa Tol trở lại nhà hàng đồ nướng nơi có một đám đông bắt đầu xếp hàng. Tôi quay trở lại bàn của chúng tôi và phát hiện ra rằng chỗ ngồi của Mai trống trơn. Tôi nhìn quanh cửa hàng xem liệu có thấy Mai đi rót đồ uống hoặc múc một ít món tráng miệng hay không nhưng tôi không thấy em ấy đâu cả. Tol đứng sau tôi khẽ chửi thề và quay lại hỏi một nữ nhân viên trước cửa hàng. Tôi cũng theo Tol để nghe câu trả lời.

"Cô gái ấy vừa rời khỏi cửa hàng chỉ lúc trước rồi. Cô ấy chỉ nói rằng sau này sẽ có người khác quay lại ăn tiếp." Các nhân viên nữ trả lời chúng tôi với một giọng nói dễ chịu. Nhưng câu trả lời khiến tôi cảm thấy nổi da gà khắp người. Tol và tôi quay lại nhìn nhau. Tôi biết rằng Tol cũng cảm thấy giống như tôi.

"Gọi em ấy ngay bây giờ đi em! Gọi cho em ấy mau!" Tôi kêu lên. Chết tiệt, Ai"Tihn. Còn ba tiếng nữa và tôi để N"Mai biến mất.


Load failed, please RETRY

Weekly Power Status

Rank -- Power Ranking
Stone -- Power stone

Batch unlock chapters

Table of Contents

Display Options

Background

Font

Size

Chapter comments

Write a review Reading Status: C5
Fail to post. Please try again
  • Writing Quality
  • Stability of Updates
  • Story Development
  • Character Design
  • World Background

The total score 0.0

Review posted successfully! Read more reviews
Vote with Power Stone
Rank NO.-- Power Ranking
Stone -- Power Stone
Report inappropriate content
error Tip

Report abuse

Paragraph comments

Login